Ngay khi hắn biến mất, hai đồ đằng Thánh Tổ khác đã xuất hiện, đánh vào nơi Mạnh Hạo vừa biến mất. Nhìn thấy Mạnh Hạo bỏ chạy, hai đồ đằng Thánh Tổ vừa gia nhập chiến trường này lập tức đuổi theo.
Đảo mắt, Mạnh Hạo không ngừng qua lại trên chiến trường, né tránh từng đợt sát cơ, cho dù cũng có mấy lần va chạm, lần nào hắn cũng phun máu tươi, nhưng được đan dược trợ giúp, tốc độ của hắn không hề giảm bớt.
Chỉ cần có Nguyên Anh sơ kỳ riêng lẻ bị Mạnh Hạo nhìn thấy, người đó nhất định sẽ phải chết.
Dần dần, càng nhiều tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tham gia đội ngũ truy sát Mạnh Hạo. Lúc này có mười chín Nguyên Anh hậu kỳ, chín đồ đằng Thánh Tổ lao về phía Mạnh Hạo từ bốn phương tám hướng. Thậm chí nơi xa xa, còn có một số cường giả đỉnh phong cũng lao tới đầy sát khí.
Khóe miệng Mạnh Hạo vẫn lộ vẻ khinh miệt, trong chớp mắt đã lại biến mất, lúc xuất hiện, đã ở bên cạnh một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ của bộ lạc cướp đoạt. Tu sĩ này tái mặt, vừa muốn chạy trốn, tay phải Mạnh Hạo đã đưa lên, Tam Vĩ Phiên ầm ầm xuất hiện, cuốn lấy người này, chớp mắt rời đi xa.
Lúc lá cờ mở ra, gã đã chia năm xẻ bảy!
Bị Mạnh Hạo trêu chọc như vậy, đặc biệt là bốn mươi vạn dị yêu của hắn, tạo thành ảnh hưởng cực lớn với cả chiến trường, kẻ xông tới muốn giết Mạnh Hạo càng lúc càng nhiều.
Đồng thời, vì sức chiến đấu đỉnh cao đa phần đều bị Mạnh Hạo thu hút, khiến cho áp lực của Ô Thần bộ và Hắc Long đại bộ lập tức giảm đáng kể. Mới chỉ vừa tiếp xúc một phen, hai bộ lạc đã tổn thất hơn ba phần, thậm chí đã có trưởng lão Nguyên Anh ngã xuống.
Nhưng mà, bộ lạc cướp đoạt cũng phải trả giá đắt, gần ba vạn tộc nhân tử vong.
Hơn nữa, tộc nhân Ô Thần bộ, dấu hiệu bố trận lúc này càng thêm rõ ràng, giữa bọn họ, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện sương mù mơ hồ!
- Mạnh Hạo, lẽ nào ngươi chỉ biết bỏ chạy thôi sao! Ngươi có thể đánh chết tộc nhân chúng ta, nếu còn tiếp tục chạy như vậy, vậy chúng ta sẽ ra tay, đánh chết tộc nhân bình thường của Ô Thần bộ các ngươi.
- Không sai, chém giết như vậy, chúng ta cũng biết!
Khi những lời này vang lên từ miệng đám tu sĩ truy sát Mạnh Hạo, Mạnh Hạo vẫn như không hay biết, nhanh chóng lao đi.
Giờ phút này, trên tường thành Mặc Môn, liên minh Thiên Đình và tu sĩ các đại bộ nhìn thấy cảnh này, đều bắt đầu bàn luận.
- Kẻ có thể khống chế bốn mươi vạn dị yêu này, là một nhân tài, đáng tiếc ý đồ một mình kiềm chế tất cả, ngu tới cực điểm.
- Không bao lâu nữa, kẻ này tất sẽ chết.
Nghe những lời bàn luận này, La Xung siết chặt nắm tay, gã thấy rất phức tạp khi phải đối mặt với Mạnh Hạo...
Đóa Lan cau mày, im lặng không nói, Trương Văn Tổ ở bên cạnh, trên mặt luôn nở nụ cười, như tất cả mọi người trong chiến trường bên dưới, trong mắt y đều là con sâu cái kiến mà thôi.
Nhưng ngay khi đám cường giả Nguyên Anh hậu kỳ của liên minh cướp đoạt truy sát Mạnh Hạo, nhìn thấy Mạnh Hạo không thèm để ý đến bọn họ, tức giận không thôi, chuẩn bị phân tán giết chóc tộc nhân bình thường của Ô Thần bộ, ép Mạnh Hạo phải chiến đấu với bọn họ.
Hơn bảy nghìn tộc nhân của Ô Thần bộ còn sót lại lúc này, cuối cùng cũng bày trận xong, cả đám không còn giết chóc nữa, mà bắt đầu chạy. Theo bước chạy của họ, sương mù xuất hiện, tràn ra bốn phía.
Cũng chính lúc này, chim anh vũ xông ra, bay giữa không trung, vẻ mặt cuồng vọng đắc ý, cao giọng hét.
- Nào nào nào, cùng đọc với Ngũ gia...
- Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!
Âm thanh vừa ra, lập tức chấn động tất cả tu sĩ xung quanh, tộc nhân của hai mươi bộ lạc trong liên minh cướp đoạt, ai nấy trợn trừng mắt, ngay cả Hắc Long đại bộ, cũng ngây ra một chút, có vẻ quái dị.
Đồng thời, sương mù cuồn cuộn, cũng càng trở nên nồng đậm, tộc nhân Ô Thần bộ, trong lúc chạy, phát tán khí tức kinh người, khiến cho tu sĩ bộ lạc cướp đoạt xung quanh, không thể không lui lại. Một số không kịp rút lui, bị cuốn vào trong màn sương,
lập tức gào thét thảm thiết, như bị giẫm đạp chết.
Cảnh tượng này, không chỉ khiến hai mươi bộ lạc của liên minh cướp đoạt hít mạnh, mà Hắc Long đại bộ cũng như vậy, thậm chí đám liên minh Thiên Đình và tu sĩ các đại bộ trên Mặc Môn, cũng đều chấn động, đồng thời nhìn lại.
- Bọn chúng đang gào gì đó?
- Ngũ gia là ai?
- Làm sao có cảm giác như đã từng nghe rồi...
Lúc này Mạnh Hạo, chính là tu sĩ duy nhất còn ở bên ngoài của Ô Thần bộ, hắn hóa thành làn khói xanh, di động nhanh chóng, thừa cơ tiếp tục tiêu diệt những trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ.
Tiếng gào thảm vang lên, những ánh mắt đỏ ngầu đều lập tức nhìn về phía Mạnh Hạo, gần như tất cả tu sĩ Nguyên Anh ở nơi này, giờ phút này đều nhìn Mạnh Hạo.
Đã không thể tiếp tục tấn công Ô Thần bộ, vậy Mạnh Hạo này, lập tức trở thành ánh sáng chói mắt nhất. Trong khoảnh khắc, tu sĩ Nguyên Anh của hai mươi bộ lạc cướp đoạt đều lao về phía Mạnh Hạo, còn có mười mấy đồ đằng Thánh Tổ, cũng nhào tới.
Những cường giả này, đủ để khiến tất cả tu sĩ dưới Trảm Linh kinh hãi, cho dù là Mạnh Hạo, cũng chắc chắn không thể tồn tại khi bị bọn họ vây công. Thậm chí... chỉ cần một lần vây công, hắn nhất định sẽ tan vỡ, hình thần câu diệt.
Điều này đã vượt xa cực hạn chịu đựng của hắn, nhưng điều Mạnh Hạo muốn, chính là giờ phút này, chính là cảnh tượng này.
Ngay khi gần như bảy phần cường giả và đồ đằng của bộ lạc cướp đoạt xung quanh đều lao về phía Mạnh Hạo, mang theo sát khí tràn ngập, thân thể Mạnh Hạo đột nhiên dừng lại. Lần đầu tiên, hoàn toàn dừng lại giữa không trung.
Hắn dừng lại, lập tức thu hút tất cả ánh mắt. Đại đa số tộc nhân của hai mươi bộ lạc cướp đoạt, gần như tất cả cường giả, đều nhìn về phía Mạnh Hạo đầy sát khí, cũng mạnh mẽ xông lên, từ bốn phương tám hướng lao tới.
- Chết!
Âm thanh lạnh lùng vang lên, những người này càng lúc càng gần. Trong chớp mắt, khi Mạnh Hạo sắp phải đối mặt với vây công, tay phải Mạnh Hạo vỗ lên túi trữ vật, lập tức lấy ra một cái hộp gỗ, giơ cao lên, vẻ mặt hắn lạnh lùng, mở hộp ra.
Bên trong hộp gỗ, có một bông hoa nở rộ.
Vực Ngoại, Tâm Ma hoa!
Khoảnh khắc này, tất cả ánh mắt, đều bất giác nhìn về phía đóa hoa kia. Trong khoảnh khắc nhìn thấy, lập tức đều có tiếng ầm vang mạnh mẽ quanh quẩn trong tâm thần mỗi người, cả chiến trường, giờ phút này … hoàn toàn yên lặng.
Trong khoảnh khắc yên lặng này, đóa Vực Ngoại Tâm Ma hoa bắt đầu héo úa. Hoa này tuy mạnh mẽ, nhưng cũng có cực hạn, tu sĩ xung quanh quá nhiều, số người như vậy, khiến cho đóa Vực Ngoại Tâm Ma hoa này, nhanh chóng khô héo.
Điểm này, Mạnh Hạo đã dự liệu trước. Trên thực tế sau khi hắn thu được hoa này, trong nghiên cứu đã có chút minh ngộ, nhưng cái hắn cần, cũng chính là khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Khoảnh khắc này, cả chiến trường, chỉ có liên minh Thiên Đình và đám tu sĩ các đại bộ trên tường thành Mặc Môn, như ở một thế giới khác với Tây Mạc, là không hề chịu ảnh hưởng.
Nhưng vẻ mặt của bọn họ, lại đầy khiếp sợ, ai nấy lặng ngắt như tờ, đều nhìn về phía Tâm Ma hoa, nhìn chiến trường phía dưới, đã xuất hiện một cảnh tĩnh lặng quỷ dị.