Ngã Dục Phong Thiên

Chương 795: Chỉ Hương dũng mãnh! (2)


trước sau

Hắn mặc kệ Chỉ Hương làm như thế nào, cho dù là lại xuất hiện Lão Tổ Trảm Linh Mặc Thổ, nhưng Chỉ Hương cho dù trả giá thật nhiều cũng phải ngăn cản, tranh thủ thời gian cho bản thân chạy trốn. Một khi chạy khỏi phía nam, ở trong đại họa, trong biển lớn mênh mông, muốn tìm được Mạnh Hạo, giống như mò kim đáy biển.

Vả lại, nếu có Lão Tổ Trảm Linh dám ra ngoài một mình, thì nội bộ Mặc Thổ phân tranh, cũng sẽ trở thành sự do dự của bọn họ.

Mạnh Hạo nghĩ vô cùng chu toàn, trong lúc gào thét, triển khai tốc độ cao nhất, lao thẳng về phía chân trời.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo không biết Chỉ Hương ngăn chặn đối phương như thế nào, nhưng lúc này đã qua một tháng, Mạnh Hạo cũng không gặp phải chút ngăn trở nào. Vả lại dưới tốc độ toàn lực của hắn, toàn bộ vùng đất phía nam, đã đi hết non nửa.

Trong thiên địa, mưa tím càng nhiều, cho dù dưới mặt đất còn chưa nhìn thấy biển, nhưng mùi nước biển đã tràn ngập đến. Mưa tím này ăn mòn tất cả, trên mặt đất nhìn không thấy bất kỳ thực vật nào, sức sống diệt sạch, linh khí đã sớm tàn lụi, không thấy nửa điểm.

Chốc chốc, lại có thể nhìn thấy một vài tộc nhân của bộ lạc cướp đoạt, xuất hiện ở dưới mặt đất. Ngày hôm sau, Mạnh Hạo thấy được Đoạn Nam quan.

Thân ảnh của hắn ở Đoạn Nam quan hơi dừng lại một chút, nhìn ải này, khẽ thở dài một tiếng. Lần dừng lại này rất ngắn ngủi, tới mức, những tu sĩ lưu lại nơi đây, cũng đều không phát hiện ra sự xuất hiện của hắn.

Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhanh chóng đi về phía bắc.

Tu vi của hắn trong một tháng này, không ngừng suy yếu, ngũ sắc thiên dần dần giảm bớt, không còn là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh cao, mà rớt xuống Nguyên Anh sơ kỳ.

Mạnh Hạo âm thầm tính toán, sợ là không duy trì được bao lâu, thì ngũ hành sẽ phân tán hoàn toàn, tới lúc đó, tu vi sẽ trở lại trình độ Hoàn Mỹ Kim Đan đại viên mãn.

Kế tiếp, nếu có thể cảm ngộ mưa tím, dung hợp với đồ đằng máu, hóa thành đồ đằng thủy của bản thân, Mạnh Hạo mới tiến hành … con đường Nguyên Anh ngũ sắc của bản thân!

Lúc đó, mới là quật khởi chân chính!

Mạnh Hạo thở sâu, cúi đầu bay nhanh. Nhoáng một cái, ba tháng trôi qua, khi tu vi của hắn hoàn toàn về tới Hoàn Mỹ Kim Đan đại viên mãn, hắn rời khỏi phía nam Tây Mạc. Thời điểm hắn bước vào khu vực trung tâm, hắn nhìn thấy cả vùng đất, vô biên, thực sự là vô biên vô hạn ….

Biển rộng màu tím!

Không trung mờ tối, mưa tím tầm tã, toàn bộ thế giới, tại thời khắc này, ở trong mắt Mạnh Hạo, chỉ có một mảnh đại dương mênh mông, vô biên vô hạn …

Sóng biển nhấp nhô, theo gió mà động, khiến cho tóc của Mạnh Hạo bay lên, quần áo phần phật. Hắn đứng trên bầu trời, ngóng nhìn biển rộng, trầm mặc không nói.

Dường như toàn bộ thế giới, tất cả sinh mạng đều đã bị chôn vùi, chỉ còn lại một mình bản thân cô độc. Cảm giác này từ từ dâng lên từ đáy lòng Mạnh Hạo, theo hắn hất đầu, dần dần tiêu tan.

Trong trầm mặc, Mạnh Hạo tiếp tục đi về phía trước, tốc độ cực nhanh, chim anh vũ đi theo bên cạnh hắn, thi thoảng lại kiêu ngạo, ngông cuồng thét chói tai vài tiếng.

- Á… á…. Á… ta là hải âu….

Chim anh vũ lao xuống, lặn một hơi, chìm vào trong nước biển, rồi lại ở phía xa xa nhảy lên, bộ dáng rất là vui vẻ.

Thiên Hải khôn cùng, đại dương mênh mông, Mạnh Hạo một đường bay nhanh. Mấy tháng sau, hắn đã ở nơi từng là chỗ sâu trong trung tâm Tây Mạc. Ở trong này, hắn nhìn thấy một vài núi cao ở trong trí nhớ, lộ ra đỉnh núi, đã trở thành đảo nhỏ.

Nhìn không thấy bất luận một tu sĩ nào, không thấy bất kỳ một dị yêu nào, chỉ có … thi thể hư thối, ngẫu nhiên trôi nổi mà qua ở trên mặt biển.

Một mảnh tĩnh mịch.

Lại trôi qua bảy ngày, ở phía trước Mạnh Hạo, xuất hiện một quần đảo đỉnh núi. Bóng dáng Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung, cúi đầu nhìn kỹ, sau một lúc lâu, mới nhận ra, nơi này là một dãy sơn mạch cao nhất trung tâm Tây Mạc.

Năm đó, Ô Thần bộ từng đi ngang qua nơi này, nhưng hiện tại núi này đã không còn, bị
chôn vùi ở trong biển rộng, lộ ra một cái đảo đỉnh núi không đến hai mươi trượng.

- Liền chọn nơi đây đi.

Mạnh Hạo không có tiếp tục bắc tiến nữa. Càng đi về phương bắc, đảo đỉnh núi như vậy lại càng ít, biển cũng càng sâu. Thậm chí mặt biển hiện giờ, đặt vào mấy năm trước, đó là giữa không trung.

Đáp xuống đảo đỉnh núi này, sau khi khoanh chân ngồi xuống, Mạnh Hạo thở sâu, nhìn đại dương bốn phía. Nơi đây đối với hắn mà nói, là chỗ bế quan tốt nhất, rất là an toàn.

Bởi vì màn mưa tím tuyệt diệt tất cả này, đối với tu sĩ Tây Mạc mà nói, là đại họa, còn đối với Mạnh Hạo mà nói, lại là không vướng bận. Thậm chí, một khi hắn cảm ngộ đồ đằng mưa tím, nơi đây giống như biển của nhà hắn.

Hồi lâu, hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, trên người hắn, ngũ sắc quang hiện giờ đã sớm tiêu tan, tu vi cũng một lần nữa biến thành Hoàn Mỹ Kim Đan đại viên mãn, đồ đằng ngũ hành. Trên người hắn lóe lên ánh sáng đồ đằng, Mạnh Hạo bắt đầu nhập định.

Chim anh vũ bay múa, khi thì đi xa, khi thì trở về, dường như ở bất kỳ địa phương nào, nó cũng có thể rất vui vẻ, tự tìm được hoạt động và vận động khiến bản thân cảm thấy thú vị.

Giống như lúc này, nó đang bắt chước chim biển, thỉnh thoảng lại hét lên một tiếng, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Miếng mỡ đông cũng không chịu cô đơn, phịch một tiếng, biến thành chim biển chân chính, rất là ngạo kiều liếc chim anh vũ một cái.

Vì thế, hai cái tên dở hơi này, lập tức bắt đầu đối lập rồi…

Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy ngày sau, Mạnh Hạo mở mắt ra. Tu vi của hắn đã duy trì ở trình độ no đủ, trong lúc hai mắt chớp nháy, như có tinh mang chợt lóe trong mắt.

Hắn cúi đầu, nhìn thoáng qua đồ đằng máu trên ngón trỏ, trên mặt dần dần hiện lên vẻ quyết đoán và chấp nhất.

- Đồ đằng cuối cùng!

- Máu, đại biểu cho sức sống, đối kháng tất cả tử vong, là biểu hiện mặt sinh của đồ đằng thủy.

- Mưa tím, đại biểu tử vong, tuyệt diệt tất cả sức sống, là biểu hiện mặt tử của đồ đằng thủy.

- Sinh và tử, hai thế đối lập, nhưng lại tuần hoàn với nhau, không có sinh, làm sao có thể có tử, mà không có tử … thì làm sao tôn lên sinh!

- Sinh và tử dung hợp, máu và mưa tím giao hòa, lại thành … đồ đằng thủy đại viên mãn của Mạnh Hạo ta!

Khi thì thào, trong mắt Mạnh Hạo lóng lánh hào quang. Giờ phút này là đêm tối, mưa vẫn như trước, nhưng tại trong mưa này, cặp mắt của Mạnh Hạo lộ ra hào quang, giống như lôi điện.

- Muốn hiểu ra đồ đằng mưa tím đại biểu tử vong, không phải ngồi ở chỗ này nhìn biển là có thể hiểu ra. Ta cũng cần chân chính dung nhập vào trong biển tím, tự mình cảm thụ một chút….

- Cái gì là tử vong!

- Chỉ có như vậy, chỉ đến khi ta cùng với biển tím, tuy hai mà một, ý đến nhất trí. Như vậy, ta mới có thể hiểu ra, nắm giữ lực lượng thuộc về nó, lạc ấn nó thành đồ đằng của ta!

Mạnh Hạo nghĩ đến đây, liền không chút chần chờ. Tính cách của hắn chính là như thế, một khi quyết định, liền không dễ thay đổi.

Nhất là bước chân vào con đường tu hành, đường này không quay đầu lại, cần không ngừng đi về phía trước, một khi trì trệ không tiến, một khi do dự, khoảng cách ngã xuống, cũng không còn xa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện