Đầu này, là do Mạnh Hạo cố ý bảo lưu lại. Nguyên nhân, chính là để hóa giải một hồi phân tranh không nhất thiết phải triển khai.
Tử vong của Hô Diên Khánh là do con dơi màu đen cố ý hãm hại, không nói trước Hô Diên Lão Tổ có thể nhìn ra manh mối hay không. Cho dù là không nhìn ra, cái đầu đang nằm trong tay Mạnh Hạo lúc này, cũng đủ để chứng minh vấn đề.
Xoay người nhoáng lên một cái, Mạnh Hạo bay về phía một trong mười phường thị, trong những năm gần đây đã được kiến tạo trên đại dương Tây Mạc bao la, mà Mạnh Hạo từng nhìn thấy khi ý thức dung hợp với biển tím.
Giờ phút này, cách hắn gần nhất, là phường thị thứ bảy.
- Mười phường thị này đều có tu sĩ Mặc Thổ canh gác. Vả lại có thể có tư cách ở lúc đại họa buông xuống, mà thành lập được loại phường thị giống như cứ điểm tấn công này, nhất định là có liên minh Thiên Đình ủng hộ.
- Đưa cái đầu này tới đó, tự nhiên sẽ có người đưa nó cho Hô Diên Lão Tổ.
Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tốc độ cực nhanh. Ba ngày sau, qua biển tím, xa xa thấy được, ở trên mặt biển có một phường thị, rộng đến mấy ngàn trượng, do rất nhiều thuyền bè nổi lập lờ nối liền một chỗ tạo thành.
Ở trên còn có không ít kiến trúc bằng gỗ, tu sĩ ước chừng hơn một ngàn, tiếng người ồn ào, tiến tiến xuất xuất, có không ít người còn đang đi lại, bộ dạng rất là náo nhiệt.
Bốn phía có vài tu sĩ mặc áo bào đen, ai nấy vẻ mặt lạnh lùng, ở bên cạnh đi tới đi lui, trên quần áo có đồ án hồ điệp xuyên vân. Mấy người này chính là hộ vệ phường thị thứ bảy.
Ngày bình thường, nơi đây là chỗ tiếp viện, tiếp tế, giao dịch giữa các tu sĩ. Thậm chí dựa theo kế hoạch ở Mặc Thổ, trong những năm tháng tới, sẽ lấy mười phường thị này làm cơ sở, kiến tạo nên trên trăm phường thị trên đại dương Tây Mạc bao la này.
Nơi đây có trận pháp, khiến cho thần thức rất khó tràn vào, trừ phi Mạnh Hạo mở ra đa mệnh, nếu không thần thức hắn cũng khó mà tràn vào.
Thời gian Mạnh Hạo tiến đến, chính là giữa trưa, ngay lập tức dẫn tới sự chú ý của tu sĩ trong phường thị này. Những hộ vệ kia co rút hai mắt lại, tu vi Nguyên Anh đại viên mãn của Mạnh Hạo, khiến bọn họ lập tức cảnh giác, nhưng không có ngăn trở, tùy ý Mạnh Hạo bước vào trong phường thị.
Vừa mới bước vào phường thị, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng trận pháp, giống như thần thức đảo qua, bao trùm toàn thân. Lực lượng trận pháp này dường như ngừng một chút, sau đó giống như khóa chặt bản thân, ngưng tụ bất động.
Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, hắn là muốn tìm liên minh Thiên Đình, nếu nơi đây có người chủ động tới tìm hắn, cũng nói rõ, Hô Diên Lão Tổ bởi vì Hô Diên Khánh tử vong, đã chuẩn bị không ít, vả lại cũng biết được thân phận của mình
Nếu không có người tìm tới mình, thì việc này cũng có chút ý vị sâu xa.
Gần như trong nháy mắt Mạnh Hạo đến đây, trong số những thuyền bè hợp thành phường thị này, trong một thuyền cực kỳ xa hoa, đang có hai lão già khoanh chân nhập định.
Một người trong đó, mặc trường bào màu đỏ, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Bên cạnh lão là một lão già mặc trường bào màu đen, trên mặt có một vài đồ đằng màu sắc rực rỡ, đang nhắm mắt, tản mát ra dao động tiếp cận cực gần tới Nguyên Anh đại viên mãn, tuy rằng còn chưa đủ, nhưng hiển nhiên cũng không kém quá xa.
Hai người này, chính là người mạnh nhất trú thủ tại trong phường thị thứ bảy này của liên minh Thiên Đình.
Gần như trong khoảnh khắc khi Mạnh Hạo bước vào phường thị này, đột nhiên, trong hư không trước mặt hai cái lão già này, có một quầng sáng xuất hiện, nhanh chóng lóe lên.
Hai lão già đồng loạt mở mắt, ngay lập tức thấy được, trong quầng sáng này, xuất hiện bóng dáng Mạnh Hạo.
Trong quầng sáng, bốn phía bóng dáng Mạnh Hạo, đang tản ra từng trận hào quang đỏ thẫm. Ánh sáng này không phải do Mạnh Hạo tản ra, mà do dấu hiệu của trận pháp trong phường thị này
tản ra.
- Truy nã màu đỏ … người này…
- Chính là hắn! Mấy ngày trước, Hô Diên Lão Tổ của Thiên Tòng bộ tự mình truyền đạt mệnh lệnh truy nã.
Hai lão già co rút mắt lại, nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vẻ ngưng trọng và trầm ngâm trong mắt đối phương.
- Ta nhớ được, trong truy nã ngày đó Hô Diên Lão Tổ thông cáo từng đề cập tới. Người nào báo tin tức cho ông ta, có thể lấy được một pháp bảo do ông ta tự mình luyện chế. Nếu như có thể bắt sống người này, thì có thể nhận một cái ân tình của ông ta!
Trong mắt hai lão đều lập tức hiện lên tia lửa nóng, khi nhìn về phía đối phương đều đã có vẻ dao động.
- Mở trận pháp ra!
- Tất cả tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ ra tay!
Hai lão trầm mặc một lát, đều quyết đoán ra tay. Thân là tu sĩ, không sợ hung hiểm, chỉ sợ là ngay cả dũng khí đối mặt với hung hiểm cũng không có. Phú quý… cho tới bây giờ đều là cầu trong hiểm!
Một ân tình của Lão Tổ Trảm Linh, đáng giá để bọn họ mạo hiểm một lần, cho dù nhìn qua thì tu vi người này rất quỷ dị. Mà kể cả là Nguyên Anh đại viên mãn, có các tu sĩ Nguyên Anh khác phối hợp, quan trọng hơn là có trận pháp, việc này cũng không phải là không thể thành.
Khi mà gần như tất cả tu sĩ Nguyên Anh của liên minh Thiên Đình ở phường thị thứ bảy này, đều lần lượt nhận được chỉ thị từ hai lão, thì Mạnh Hạo đang đi dạo trong phường thị. Hắn đi qua đám người, nhìn náo nhiệt phồn hoa xung quanh, có chút hoảng hốt, lúc này mới nhớ ra, bản thân đã bế quan hơn một trăm năm.
- Hơn một trăm năm….
Mạnh Hạo than nhẹ, trí nhớ giống như thủy triều, chậm rãi hiện lên. Hắn nhớ tới những gương mặt quen thuộc đã thấy khi hắn dung hợp với biển tím.
Nhớ tới giọt nước mắt kia.
Mang theo phiền muộn, Mạnh Hạo đi lại trong phường thị, cho đến khi đi tới gần một chỗ, bước chân của hắn, đột nhiên ngừng lại. Khi chậm rãi ngẩng đầu lên, thân thể Mạnh Hạo, tại trong một trăm năm này, lần đầu … run rẩy một chút.
Ở phía trước hắn, có một cái giá, trên kệ treo … hơn năm mươi người.
Hơn năm mươi người này, ai cũng hấp hối, thậm chí có một nửa trong đó đã tử vong, đã trở thành thi thể, nhưng vẫn bị treo ở nơi đó, chịu gió thổi, nắng chiếu, tử khí tràn ngập.
Trên người của bọn họ, tràn đầy vết thương, hiển nhiên đã chịu không biết bao nhiêu tra tấn. Giờ phút này, một nửa không chết, mở to hai mắt vô thần, dường như đang nhìn về phía xa.
Không ai, phát ra tiếng kêu rên hay thảm thiết dù chỉ một chút, cả đám đều duy trì vẻ trầm mặc.
Trong đó có một người, là một lão bà, dung nhan già nua, thân thể héo rũ, người đầy vết roi, một đầu tóc bạc, rất là chật vật. Nhưng nếu như nhìn kỹ, có thể mơ hồ nhìn ra, dường như bà lão này lúc tuổi còn trẻ, là một người con gái đẹp.
Bà vô thần nhìn xa xa, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là trong tâm thần, ngọn lửa sinh mệnh vẫn luôn không tắt, giống như đại biểu cho thù hận mãnh liệt trong lòng bà.
Trong nháy mắt đó, đầu óc Mạnh Hạo nổ vang, sắc mặt hắn, lại trong nháy mắt dâng lên … sương lạnh, chưa bao giờ có trong hơn một trăm năm qua. Cho dù là khi đối mặt với con dơi màu đen, phẫn nộ của Mạnh Hạo cũng đều thua xa, không mãnh liệt như lúc này.