Nhưng tất cả những thứ gã chuẩn bị, chỉ trong nháy mắt va chạm với Tử Khí Trảm của Mạnh Hạo, thì yếu ớt không chịu nổi một kích, lần lượt vỡ vụn. Trong từng tiếng nổ vang, Tử Khí Trảm khoảnh khắc xuyên thấu qua người tu sĩ này.
Mang theo một mảnh máu tươi, tu sĩ Thiên Tòng bộ đó run run thân thể một chút, khi cúi đầu, thân thể gã đã chia làm hai nửa, ngay cả Nguyên Anh cũng trực tiếp bị chiến diệt.
Khi thi thể rơi xuống biển tím, Huyết Ngao rít gào long trời lở đất, tất cả thủ vệ của Thiên Tòng bộ trong phường thị này đồng loạt thất khiếu chảy máu, mặc kệ là tu sĩ gì, toàn bộ bị chấn chết.
Về phần những tu sĩ khác trong phường thị này, Mạnh Hạo không có hiếu sát, mà là cất bước đi xuống khỏi người Huyết Ngao, đi tới nơi treo năm mươi tộc nhân Ô Thần bộ trong phường thị này.
Có hơn hai mươi người, đã là thi thể, còn những người khác đang mở to hai mắt vô thần, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, bọn họ có chút sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, trong những người này, có hai lão già tang thương, thân thể lập tức chấn động mạnh, biểu tình lại kích động chưa từng có.
- Thánh… Thánh Tổ đại nhân!!
- Là ngài sao….
Hai người này, là lão nhân Ô Thần năm đó từng cùng Mạnh Hạo trải qua chinh chiến di chuyển. Giờ phút này bọn họ chỉ dám thì thào, giống như có chút không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt này. Bọn họ không nghĩ tới, bản thân lúc sinh thời, còn có thể nhìn thấy Thánh Tổ năm đó.
- Là ta, ta … đã trở lại.
Mạnh Hạo nhìn bọn họ, vẻ mặt dịu dàng, tay phải vung lên. Những tộc nhân Ô Thần bộ này lập tức được gió cuốn lên, mềm nhẹ rơi trên mặt đất. Trong gió mang theo sức sống, tẩm bổ mọi người, cùng lúc đó đám người Ô Linh cũng theo sóng biển chạy tới nơi.
- Thánh Tổ đại nhân … chúng ta bái kiến Thánh Tổ đại nhân!
Từng tiếng gào rú mang theo sự kích động, từ trong vài người tộc nhân Ô Thần bộ truyền ra, dù là người chưa từng gặp qua bản tôn của Mạnh Hạo, thì cũng đã nhìn thấy pho tượng của Mạnh Hạo. Giờ phút này, thời điểm câu trả lời của Mạnh Hạo truyền vào trong tai bọn họ, cái loại kích động không thể nói rõ, tràn ngập trong lòng tất cả tộc nhân Ô Thần bộ.
Khiến cho những lão nhân này, nhớ tới năm đó, nhớ tới những năm tháng từng là đỉnh cao đó.
Mạnh Hạo nhìn bọn họ, dường như cũng nghĩ tới chuyện trước kia. Mà khi hắn nhìn thấy những thi thể đã chết kia, lòng hắn lại đau đớn, phẫn nộ đối với Thiên Tòng bộ cũng mãnh liệt hơn.
- Ta đã trở về, mang các ngươi … nợ máu trả bằng máu!
Mạnh Hạo xoay người, đạp không mà đi, biển tím rít gào, cuốn lấy mọi người, lại đi về phía trước.
Sau đó không lâu.
Trong phường thị thứ nhất, Huyết Ngao ầm ầm giáng lâm, móng vuốt thật lớn nâng lên, mạnh mẽ đánh xuống trận pháp. Tiếng nổ vang ngập trời, trận pháp của phường thị thứ nhất liền lập tức sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Ngay sau đó, cả đám tu sĩ liên minh Thiên Đình chủ trì trận pháp trong phường thị, đều nổ tung thân thể, cả thân xác và linh hồn đều bị hủy diệt.
Giết chóc, theo Mạnh Hạo xuất hiện, liền chợt triển khai. Bất kể là tu vi gì, Kết Đan cũng vậy, Nguyên Anh cũng thế, trong mười phường thị này, bất kể là người bộ lạc nào của liên minh Thiên Đình, chỉ cần là người dám … treo tộc nhân Ô Thần bộ, đều phải tử vong ở trong càn quét của Mạnh Hạo.
Trú đóng phường thị thứ nhất, là tộc nhân Viêm bộ trong liên minh Thiên Đình. Giờ phút này nhìn giết chóc bốn phía, hai nam tử trung niên tu vi cao nhất trong này, vẻ mặt kinh hãi. Bọn họ đã sớm nhận ra thân phận của Mạnh Hạo, cũng hiểu rõ thù hận giữa Mạnh Hạo và Thiên Tòng bộ. Giờ phút này, hai người họ không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Nhưng gần như khi bọn họ vừa mới né ra, trong biển tím có hai cánh tay thật lớn đột nhiên vươn ra, một phát bắt được, hung hăng bóp nát. Tiếng kêu thảm thiết chỉ truyền ra trong khoảnh khắc, liền nghẽn lại rồi biến mất.
Máu tươi, theo ván gỗ trên phường thị, chảy vào trong biển tím.
Sau khi cứu tộc
nhân Ô Thần bộ ở đây, Mạnh Hạo mang theo mọi người, đi phường thị thứ ba, thứ tư, thứ năm….
Cho đến khi mười phường thị, ngoại trừ cái thứ chín và thứ mười, thì tất cả đều được Mạnh Hạo quét qua, nhưng phàm là địa phương hắn đi qua, giết chóc lập tức ngập trời. Thế nhưng … giết chóc như vậy, chẳng những khiến phẫn nộ của Mạnh Hạo giảm bớt, ngược lại càng ngày càng thêm cuồng bạo.
Bởi vì trong từng cái phường thị, tộc nhân Ô Thần bộ bị treo đều có không ít người đã trở thành thi thể. Nhất là trong cái phường thị thứ tám, có năm mươi tộc nhân, thì tất cả đều tử vong, thậm chí thi thể còn đã hư thối.
Cảnh tượng này, khiến thân thể Mạnh Hạo run rẩy, toàn thân như bị đốt cháy. Hắn nhìn những tộc nhân Ô Thần bộ đã tử vong, trong đó hắn nhìn thấy năm sáu gương mặt quen thuộc. Hắn nhìn những người này dù đã tử vong nhưng hai mắt vẫn mở to, trong đó tồn tại oán độc và thù hận, cho dù sinh tử cũng không cách nào hóa giải.
Bọn họ sẽ không nhắm mắt lại, Mạnh Hạo cũng sẽ không để bọn họ nhắm mắt như thế. Hắn muốn cho tất cả tộc nhân Ô Thần bộ đã chết đi, tận mắt nhìn thấy Thiên Tòng bộ diệt tộc.
Đến một khắc đó, bọn họ mới có thể … chân chính nhắm mắt.
Mạnh Hạo vung tay áo lên, cuốn lấy tất cả thi thể, lao thẳng đến phường thị thứ chín.
Đến lúc này, thời gian đã trôi qua mấy ngày, Mạnh Hạo tin tưởng, sự xuất hiện của mình, nhất định đã sớm dẫn tới sự chú ý của người hữu tâm. Kế tiếp, vị Hô Diên Lão Tổ kia, dự tính là cũng sắp đến rồi.
Nhưng Mạnh Hạo chờ đấy, cho dù cái lão thất phu Hô Diên kia là Trảm Linh, thì thế nào!!
Có Huyết Ngao ở đây, tại trên sân nhà biển tím của Mạnh Hạo, cho dù là Trảm Linh, Mạnh Hạo cũng phải chiến một trận. Nếu không chiến, suy nghĩ hắn không thông. Nếu không chiến, tâm hắn bất định. Nếu không chiến… hắn không cam lòng!
Ngươi đã nhất định kéo ta liên lụy vào, như vậy một trận chiến này đã không cách nào tránh khỏi. Ta chuẩn bị tất cả giải thích cũng không có chỗ dùng, như vậy… chiến đi!
Hô Diên Lão Tổ, ta ở biển tím chờ ngươi!
Biển tím, đối với Mạnh Hạo mà nói, là chiến trường có lợi nhất. Cho nên, Mạnh Hạo mới giết chết tộc nhân liên minh Thiên Đình ở mười phường thị, để tạo ra một chiến trường tại biển tím, mà không phải đi khai chiến ở Mặc Thổ.
- Hô Diên Lão Tổ ngươi đã bức ta khai chiến. Như vậy, Mạnh mỗ cũng bức ngươi, cùng ta chiến một trận ở chỗ này!
Mạnh Hạo cho dù tức giận ngập trời, nhưng tỉnh táo của hắn vẫn còn. Hắn tin tưởng, sự việc nơi đây, sẽ lấy tốc độ cực nhanh truyền ra, Hô Diên Lão Tổ nhất định biết được, bản thân đã đến.
Mạnh Hạo vung Ma thương trong tay lên. Thương này trong lúc rít gào thì tản ra sương mù ngập trời, rầm rầm lao thẳng về phía phường thị thứ chín phía trước. Ma thương này ở trong tay Mạnh Hạo, đã hơn một trăm năm, tuy rằng một trăm năm này Mạnh Hạo đều bế quan, nó cũng có tiêu tan, nhưng mà vẫn tồn tại.
Tuy nhiên, cũng bởi vì bế quan một trăm năm, nó tuy là tiêu tan, nhưng lại không có biến mất.
Giờ phút này, nó gào thét lao về phía trước, khoảnh khắc liền va phải trận pháp đã triển khai. Trong trận pháp đã bày sẵn thế trận chờ đợi, tất cả tu sĩ liên minh Thiên Đình trong phường thị thứ chín, đều như lâm đại địch đứng trong đó.