Đóa sen vừa xuất hiện, lập tức cả Yêu Tiên Tông, tất cả đệ tử nhìn thấy đều giật mình, vội vã cúi đầu, trừ phi có chuyện bắt buộc, nếu không sẽ lập tức trở về nơi ở của mình.
Bọn họ hiểu, sen trắng xuất hiện, biểu thị đám ma đầu ngang ngược kia lại sắp xuất hiện rồi...
Đồng thời, trong Yêu Tiên Tông, trên tất cả sơn phong, đều có bảy tám dải cầu vồng bay ra. Trong đó có nam có nữ, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, thân phận không bình thường, đủ mọi hình dạng. Có người sau lưng có cánh, có người mọc đuôi, lại có người có rất xinh đẹp, bọn họ đều là Lão Tổ của các nhà, là cường giả trong tông môn.
Sau khi nhìn thấy đóa sen trắng, ai nấy đều nở nụ cười, đi thẳng về phía đóa sen trắng.
Trên núi thứ tư, Kha Vân Hải ngồi trên giường đá, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đó, hơi lắc đầu, vẻ mặt càng thêm mệt mỏi, mái tóc cũng bạc đi nhiều.
Thời gian không dài, khi Mạnh Hạo nhìn thấy bảy tám chục người đi tới, hắn cũng giật mình, nhưng lại nhanh chóng sáng mắt lên. Những người này đều là thế lực của hắn, những người này, mới là cơ sở để hắn ở thế giới viễn cổ này, quét ngang tất cả những tu sĩ khác của vùng đất Nam Thiên tới nơi này.
- Ở nơi này, với thân phận của Kha Cửu Tư, cho dù là Sơn Hải Kinh... Cũng không phải không thể!
Mạnh Hạo hít thở gấp, đôi mắt càng sáng hơn.
- Chỉ là, trong Yêu Tiên Tông này, ba nghìn đạo pháp, trừ một trăm đạo pháp đứng hạng đầu, những môn khác đều phải đổi bằng cống hiến tông môn... Đám cống hiến này, không dễ kiếm
Mạnh Hạo thông qua ký ức trong đầu Kha Cửu Tư, hiểu thêm rất nhiều về Yêu Tiên Tông.
Ví dụ như việc đạo pháp này, căn cứ mạnh yếu khác nhau, số cống hiến cần có cũng khác nhau. Nhưng trừ khi gặp phải chiến tranh, nếu không, một đệ tử hạch tâm, tích lũy rất nhiều năm, cũng chỉ có thể đổi lấy hai ba đạo pháp mà thôi.
Còn về đệ tử nội môn, trừ công pháp cơ sở ra, dùng tích lũy cũng chỉ có thể đổi lấy một cái thôi.
Hơn nữa không thể trao đổi cho nhau, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ.
- Ta không dễ kiếm, những người khác càng khó hơn ta! Xem ra ở cảnh giới thứ hai của Yêu Tiên Tông này, cống hiến với tông môn, mới là con đường chủ yếu để thu được công pháp truyền thừa.
Mạnh Hạo hơi suy nghĩ, thân thể bay tới, dẫn theo mọi người, gào thét lao về núi thứ ba.
Trên đường, giữa núi thứ tư và núi thứ ba, trong tông môn, trên mặt đất xa xa có một khe sâu khổng lồ, cái khe này phát ra từng đợt hàn khí, từ từ bay lên.
Giữa không trung, Mạnh Hạo lập tức chú ý đến khe sâu này, đặc biệt là ở gần khe sâu, mọc đầy những cây đằng điều màu xanh, phát tán bảo quang. Những đằng điều này lớn cỡ một thân người, như tràn đầy lực lượng.
- Cái khe này...
Mạnh Hạo không biết vì sao, lúc nhìn thấy cái khe này, đột nhiên cảm thấy thế giới chồng lên nhau, như có chút mơ hồ, tuy nhanh chóng khôi phục lại, nhưng trong lòng vẫn kinh hãi.
Mơ hồ, lấy thân phận Phong Yêu Sư của hắn có độ mẫn cảm với yêu khí, trước đó hắn đã phát hiện cả Yêu Tiên Tông yêu khí kinh người, nhưng hiện giờ, yêu khí trong khe sâu kia càng thêm kinh người.
- Lúc trước ở cảnh giới đầu tiên, trong quá trình đi từ núi thứ ba đến núi thứ tư, không hề phát hiện ở nơi này lại có cái khe quỷ dị như vậy.
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, trong đầu Kha Cửu Tư không có chút ký ức nào liên quan đến nó.
- Cửu Tư, đừng có mưu đồ gì với yêu động...
Lúc ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía khe sâu, một thiếu nữ có đôi mắt rất đẹp, vành tai hơi nhọn mỉm cười nói, đôi mắt lấp lánh hấp dẫn, dường như trên người nàng có một cỗ mê hoặc tâm thần người khác.
- Yêu động đó, lần trước chúng ta không phải đã đi rồi sao, lãng phí bao nhiêu bảo bối như vậy, cũng chỉ khiến đằng điều mọc thêm mấy nghìn trượng thôi, xuống đến tận đáy không biết còn bao xa nữa.
Một thanh niên tuấn tú bên cạnh cô gái tiếc nuối nói, sau lưng gã có hai cái cánh màu đen,
lúc đôi cánh vỗ thì không có chút âm thanh.
- Trong truyền thuyết, nơi đó là Yêu Thần của đệ nhất trùng thiên thủ hộ Yêu Tiên Tông chúng ta, nghe nói luôn say ngủ, rất hiếm khi thức.
Bên cạnh Mạnh Hạo, một thanh niên có bộ móng vuốt sắc bén lắc đầu nói.
Mạnh Hạo hơi suy tư, gật đầu, mọi người không đi tới xem yêu động này nữa, mà đi về phía núi thứ ba.
Vừa mới tới nơi, đã có những đệ tử được cưng chiều của núi thứ ba chủ động gọi tất cả đệ tử hạch tâm ra. Cho dù bọn họ có muốn hay không, đối mặt với đệ nhất ác bá của tông môn, bọn họ chỉ có thể bước ra.
Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua mấy nghìn người trước mặt, hơi nhíu mày. Hắn không nhận ra trong đó có ai là ký thân của Quý gia, sau chốc lát trầm ngâm, hắn tới gần một chút, khi đã kiểm tra một lượt, lại dẫn mọi người đi về phía núi thứ hai.
Cho đến khi đi tới núi thứ nhất, Mạnh Hạo nhìn mấy nghìn đệ tử hạch tâm trước mặt, vẫn không có thu hoạch gì, trong lòng thầm than. Lúc này thời gian đã trôi qua mấy canh giờ rồi, có lẽ đã có người thức tỉnh rồi.
Ngay khi Mạnh Hạo định đi tới núi thứ năm dò xét, hắn bay qua phía trên những đệ tử hạch tâm núi thứ nhất, đột nhiên, một chút dao động yếu ớt xuất hiện trong lòng Mạnh Hạo, khiến tâm thần hắn chấn động, cúi đầu nhìn xuống những đệ tử hạch tâm này.
Sau khi tới gần, ánh mắt Mạnh Hạo dừng lại trên người một thanh niên trong đám người. Người này dung mạo tuấn tú, đứng đó không hề đổi sắc, khi Mạnh Hạo nhìn về phía y, người thanh niên này cũng hơi sửng sốt, như có hơi thấp thỏm.
- Chính là ngươi!
Mạnh Hạo đột nhiên nói. Lúc hắn tới bên cạnh người thanh niên này, loại cảm giác yếu ớt kia mới dần mạnh lên, tuy không hiểu cụ thể, nhưng Mạnh Hạo cũng có thể phán đoán ra, đây nhất định là một loại liên hệ nào đó.
- Tứ tiểu tổ, ta...
Sắc mặt thanh niên này lập tức trắng bệch, vội vàng nói.
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhưng bóng ma bị trách phạt lúc trước vẫn còn, hắn khống muốn giết người tại chỗ. Dù sao môn quy nghiêm ngặt, giết người trong tông môn, vẫn có chút phiền toái.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên thân thể thanh niên kia run rẩy, đôi mắt lộ vẻ mê man, đồng thời, trên người y có một cỗ khí tức người ngoài không phát hiện được, giống như đang thức tỉnh.
Trong mắt Mạnh Hạo, hắn lập tức nhìn ra, sau lưng thanh niên này, có một hư ảnh mơ hồ xuất hiện. Hư ảnh này là một người đàn ông trên vai có một con quạ, tướng mạo đẹp đẽ, khí tức đặc thù chỉ Quý gia mới có lập tức tán ra.
- Quý Minh Phong!
Mạnh Hạo vừa nhìn đã nhận ra đối phương, sát cơ trong mắt lập tức lóe lên, cảnh tượng này, rõ ràng là đối phương sắp thức tỉnh.
- Không kịp nữa rồi, nếu y tỉnh lại, biến số quá lớn.
Mạnh Hạo liếc nhìn Quý Minh Phong đang thức tỉnh một cái.
- Người Quý gia, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết. Đạo tử Quý gia ư, Quý Minh Phong, ngươi không có cơ hội thức tỉnh đâu!
Mạnh Hạo hành sự quyết đoán, thân thể lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Quý Minh Phong, trong tiếng kinh hô của mọi người, tay phải hắn đánh lên ngực Quý Minh Phong.