Ngã Dục Phong Thiên

Chương 903: Chuyện xưa


trước sau

Cái toàn thân như ngọn lửa, chính là Khô Viêm Yêu Pháp bản tôn đạo!

Còn có Cửu Trùng Thiên Băng, rồi còn Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, cuối cùng là... Bí thuật Nhục Thân Thành Thánh. Thuật này hiện giờ ở trong đầu Mạnh Hạo, ảm đạm không chút ánh sáng, có thể nhìn thấy, nhưng căn bản không thể cảm nhận được.

Mà ba đạo pháp khác, Mạnh Hạo có dự cảm, một khi không ngừng minh ngộ, hắn sẽ có thể thi triển chúng ra, cho dù là rời khỏi thế giới viễn cổ hư ảo này, cũng sẽ không quên đi.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hạo cảm thấy phấn chấn, trừ đó ra, hắn còn có một thu hoạch, đó chính là... Thôn Sơn Quyết!

Thuật này, hiện giờ Mạnh Hạo gần như đã hoàn toàn nắm giữ. Tuy chỉ là tầng thứ nhất, nhưng dựa theo giới thiệu, một khi tu hành xong tầng thứ nhất, có thể biến thân thể thành núi non.

Từ đó, có thể khiến thân thể mạnh thêm một bậc.

- Khi đạt cực hạn, có thể rút ra sơn hồn, hóa ra sơn ý, từ đó nghìn vạn núi non giáng xuống!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ hài lòng, chuyến đi Yêu Tiên Tháp lần này, có thể nói đã khiến cơ duyên của hắn đạt đến cực hạn.

Còn về những thủ đoạn nho nhỏ như thuật pháp cấm chế, hắn cũng thu hoạch không ít, hiện giờ đều nằm trong đầu. Chỉ là nếu không thể minh ngộ, vậy sau khi rời khỏi thế giới này, sẽ tự biến mất.

Mà Mạnh Hạo cũng thử lạc ấn những thứ đó lên ngọc giản, nhưng không thể nào làm được, chỉ có thể bỏ qua.

- Sơn Hải Kinh... Chắc là không thể lấy được.

Đôi mắt Mạnh Hạo xuất hiện tinh mang, sau một chút trầm ngâm, bỏ qua đáp án này, nhưng trong đầu hắn, vẫn luôn nghe được âm thanh ở tầng thứ tám mươi kia.

Thời gian trôi đi, đã qua nửa tháng. Nửa tháng này, Mạnh Hạo vẫn luôn ngồi trong động phủ, minh ngộ đạo pháp, dần dần ổn định lại một số thuật pháp trong đầu.

Hứa Thanh cũng thức tỉnh mấy lần, hai người nhìn nhau cười, biết được thời gian ngắn ngủi, lúc này cần khẩn trương cảm ngộ đạo pháp, nên không có quá nhiều thời gian trao đổi.

Cho đến sáng sớm một ngày, Mạnh Hạo ngồi ngoài động phủ, quan sát núi thứ tư, minh ngộ Thôn Sơn Quyết, dần dần lạc ấn vào trong đầu, thậm chí tầng thứ nhất của hắn, cũng sắp tu thành, thì có một người nằm ngoài dự đoán của hắn, đến.

Người này là một nữ đệ tử hạch tâm trên một sơn phong khác, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt vô cùng linh động, thân thể thướt tha động lòng người, đi tới xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, dẫn tới sự chú ý của không ít đệ tử của núi thứ tư.

- Cửu Tư ca ca, tiểu muội có chút vấn đề về tu đạo, có thể nhờ Cửu Tư ca ca giải đáp được không.

Trong sự chú ý của các đệ tử trên núi thứ tư, cô gái này đỏ mặt. Dường như sự e dè bản năng bị dũng khí trào dâng đánh bại, ở trước mặt Mạnh Hạo, ngượng ngùng xấu hổ nói cực kỳ nhỏ.

Dung nhan này, giọng nói này, lập tức hình thành sự dụ dỗ kinh người, đủ để khiến người ta nhìn thấy lập tức động lòng. Lúc này những đệ tử núi thứ tư quan sát nơi này, đều coi nàng như người trời vậy.

Dung nhan tuyệt mỹ, thân thể hoàn mỹ, làn da vô cùng mịn màng, còn cả vẻ ngoài trong sáng mang theo chút cám dỗ kia, tất cả đều đưa sự hình dung về cô gái này đến với từ, vưu vật.

- Không có thời gian.

Mạnh Hạo vừa nhìn là đã nhận ra cô gái này là ai, nghe được lời nói của đối phương, Mạnh Hạo cảm thấy nổi hết da gà lên.

- Vậy ở nơi này cũng được...

Cô gái cắn môi, có vẻ vô cùng đáng thương, dường như vừa bị đả kích, nhưng vì cố chấp, lại cố lại lấy dũng khí, bộ dạng động lòng người đó, nhưng khiến người ta cảm thấy từ chối nàng là một loại tội lỗi.

Mạnh Hạo đang muốn từ chối, lại nhìn thấy một tia bất thiện trong ánh mắt cô gái, vì thế ho khan một tiếng, đứng dậy, đi về phía trước.

Cô gái này, chính là Chỉ Hương, nàng cúi thấp đầu, đi theo sau lưng Mạnh Hạo, theo Mạnh Hạo đi về phía xa trong sự ao ước, hâm mộ của đệ tử của núi thứ tư.

Trên đường đi, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông
nhìn thấy hai người họ, đều trợn tròn mắt, trong lòng tức giận.

- Lại một nữ đệ tử như vậy, rơi vào trong tay của hắn rồi!

- Chết tiệt, người thứ mấy rồi, lúc nào loại chuyện như thế này có thể đến phiên ta.

Hai người đi tới gần núi thứ hai, Mạnh Hạo có hơi mất kiên nhẫn nhìn Chỉ Hương một cái.

- Nói đi, giúp ngươi như thế nào.

- Sảng khoái, ngươi cũng coi như đàn ông, biết chịu trách nhiệm với người ta. Nhưng ta càng tò mò, ngươi ở trong tầng tám mươi đã gặp được cái gì, lại có thể khiến Lý chủ mở lời thưởng đạo pháp!

Chỉ Hương mỉm cười nói, lúc nói câu cuối cùng, nhìn có vẻ nàng đang cười, nhưng ánh mắt lại cẩn thận.

Mạnh Hạo nghe được, đôi mắt liền nheo lại, lúc nhìn về phía Chỉ Hương, trong lòng hắn rung động.

- Đó là... Giọng của Lý chủ?

Trong lòng Mạnh Hạo thầm suy tư, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, mà như cười như không liếc nhìn Chỉ Hương.

Chỉ Hương trừng mắt, nhìn bộ dạng của Mạnh Hạo, thực sự không đoán được tâm tư của Mạnh Hạo, trong lòng thầm mắng gian trá.

- Ngươi đã không muốn nói, vậy thì thôi đi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Dựa theo ước định ban đầu của chúng ta, ngươi phải giúp ta một tay.

Chỉ Hương nhìn về phía Mạnh Hạo, đôi mắt tinh ranh lấp lánh, mỉm cười mở miệng.

- Nếu xét cẩn thận, giữa chúng ta, trên thực tế cũng không có ước định gì thực sự. Nhưng nể mặt ngươi từng ra tay trong những năm này, chuyện nhỏ Mạnh mỗ có thể giúp, còn những chuyện khác, lực bất tòng tâm.

Mạnh Hạo mỉm cười, hờ hững nói.

- Ngươi đừng vội từ chối, giúp ta, đối với ngươi cũng có chỗ tốt, mà với tính cách cẩn thận của ngươi, chắc phải hiểu rõ toàn bộ, mới có thể quyết định.

Chỉ Hương có vẻ rất tự tin, bản thân sau khi nói xong những lời đã chuẩn bị, Mạnh Hạo sẽ không từ chối.

- Ta sẽ nói hết toàn bộ cho ngươi, sau đó ngươi sẽ tự quyết định, có giúp ta hay không, cũng không sao cả.

Lúc này có gió thổi tới, thổi mái tóc của Chỉ Hương, lất phất trước mặt nàng, khiến cho Chỉ Hương lúc này có một sự hấp dẫn khó nói.

Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, không nói gì, hắn cũng muốn nghe xem, Chỉ Hương rốt cuộc tới đây là vì cái gì.

- Chúng ta gặp nhau ở Đạp Tiên Kiều, chiếc cầu đó do ai tạo ra, hẳn là hiện giờ ngươi cũng biết rồi. Chính là ba vị Yêu Đế của Yêu Tiên Tông!

- Ba vị đại yêu này, lần lượt là Sương Thổ Yêu Đế, Khô Viêm Yêu Đế và Huyết San Yêu Đế, hiện giờ ngươi ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy ba đại yêu thiên địa này. Bọn họ ở trong thế giới viễn cổ hư ảo, đang ngủ say.

Chỉ Hương nói ra lời kinh người, tay ngọc chỉ thẳng lên trời.

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn không ngờ việc Chỉ Hương nói ra lại kinh người đến vậy, lúc này ngẩng đầu, nhìn lên ba ngọn yêu sơn treo ngược kia. Trước kia lần đầu hắn nhìn thấy ba ngọn yêu sơn này, trong lòng đã có dự đoán, lúc này nghe được lời Chỉ Hương nói, kết hợp với sự giải thích của bản thân, Mạnh Hạo lập tức xác định, về việc này, Chỉ Hương không hề nói dối!

Ba đại yêu trong Yêu Tiên Tông, làm ra Đạp Tiên Kiều, ba vị đại yêu thiên địa, một người trong đó chính là Sương Thổ Yêu Đế Hàn Sơn!

kết hợp, có một loại vẻ đẹp tàn khuyết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện