Dần dần tạp bảo trong túi trữ vật của gã cũng không còn nhiều lắm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, còn chưa tới được đáy sâu, thì gã đã phải hiến tế ra pháp bảo chính trên người mình.
Chuyện này đối với Lý Thiên Đao mà nói, thì không cách nào tiếp nhận được. Giờ phút này gã nhíu chặt mày, nghiến răng trong mắt để lộ ra vẻ quyết đoán. Thân thể ngừng một chút, chuẩn bị theo đằng điều bò lên trên, xem bộ dáng giống như tính toán muốn rời khỏi nơi này, buông tha việc tiến vào cảnh giới thứ tư.
Gần như khi gã vừa mới leo đi lên, thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Gió lạnh trong phạm vi nửa trượng xung quanh gã, trong nháy mắt bạo tăng gấp mười, tóc của gã, lông mày của gã, dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng trắng như tuyết. Thậm chí cả trên da gã cũng trong chốc lát liền xuất hiện băng sương. Dường như cả người đã sắp trở thành tượng băng.
Nguy cơ sinh tử mãnh liệt trước mắt, khiến Lý Thiên Đao hoảng sợ, tức khắc lấy ra một kiện pháp bảo chính của bản thân. Đó là một thanh kiếm màu lam, nhìn kĩ càng giống như là một thanh đao, ở trên lưu quang bắn ra bốn phía. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, có thể nhận ra đó không phải là pháp bảo tầm thường.
Lý Thiên Đao bất chấp đau lòng, lập tức đem đao kiếm này đặt trên đằng điều, nháy mắt liền hòa tan. Khi nó đã dung nhập vào bên trong đằng điều, hàn khí vây quanh bốn phía Lý Thiên đao lúc này mới tiêu tan, thân thể cũng chầm chậm khôi phục, nhưng vẻ mặt của gã cũng đã lộ ra hoảng sợ.
- Chỉ cho phép xuống, không được lên? Một khi trèo ngược lên, thì đại giá phải sẽ cao hơn nữa?
Khi Lý Thiên Đao trong tâm kêu khổ, mọi người bốn phía, cũng đã lần lượt nhận ra sự kỳ dị bên phía Lý Thiên Đao, ai nấy kinh hãi, đều có tâm tư của riêng mình.
- Không đúng, không phải là không thể lên, mà là một khi tiến vào nơi này, cho dù có muốn bỏ cuộc cũng cần phải hiến tế pháp bảo mới có thể lên.
- Quả thật là như vậy, xem ra muốn tiến vào cảnh giới thứ tư, cũng không phải là điều dễ dàng...
Mọi người như thoáng có chút suy nghĩ, Lý Thiên Đao cũng nhìn thấy đằng điều của chính mình, giờ phút này thế nhưng lại co rút lại, không hướng xuống nữa, mà là tiến ngược lên trên.
Mạnh Hạo là người xem rõ ràng nhất, hai mắt lập tức chợt lóe như thoáng chút suy nghĩ. Hắn sờ sờ túi trữ vật, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng tươi cười. Hắn thế nhưng không có lên tiếng, mà là từ từ khiến đằng điều chậm rãi trầm xuống.
Lý Thiên Đao trầm mặc, lộ ra vẻ lưỡng lự. Trước mặt gã giờ phút này có hai con đường, hoặc là lên, hoặc là xuống, mà cái giá phải trả, có lẽ là gần như toàn bộ pháp bảo.
Chần chờ trong chốc lát, Lý Thiên Đao cắn răng một cái!
- Nếu đều phải hao phí pháp bảo, dứt khoát liều một phen, bằng không, một khi rời khỏi nơi đây, hao phí lúc trước của ta chính là không công. Mà nếu thành công tiến vào cảnh giới thứ tư có được thu hoạch, liền có thể đền bù được tổn thất!
Tu sĩ có cùng một dạng tâm tư như Lý Thiên Đao không ít. Giờ phút này cả đám đều cắn răng quả quyết, việc này đối với bọn họ mà nói, chính là một hồi đánh cuộc. Bọn họ đã thấy được sau khi buông tha, thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng, mà nếu như tiếp tục kiên trì vượt qua, thì ít nhất vẫn có khả năng đạt được thu hoạch vượt xa giá phải trả.
Như vậy sao có thể không đánh cuộc!
Sau khoảng thời gian một ngày, mọi người đã hoàn toàn xâm nhập vào trong hố, nhưng vẫn nhìn không tới đáy hố sâu. Dường như nơi này căn bản không có cuối, vả lại vào lúc này, đã có không ít người, dùng hết tạp bảo trong túi trữ vật rồi. Hiện tại có hai phương án bày ra trước mặt bọn họ, là muốn sử dụng bảo vật phát hiện ra ở trong này, hay là hao phí pháp bảo của chính mình.
Cục diện tiến thoái lưỡng nan này, khiến sắc mặt không ít người cực kì khó coi. Trước khi bước vào nơi này, bọn họ đều cho rằng bản thân chuẩn bị rất là chu đáo. Nhưng hiện giờ mới
phát hiện, chuẩn bị của bọn họ căn bản chỉ là bé nhỏ không đáng kể.
So với việc bọn họ đang gặp khó khăn, thì Mạnh Hạo thật sự là quá dễ dàng rồi. Trong túi trữ vật của hắn có nhiều pháp bảo lắm, tùy tiện xuất ra hiến tế, thì có thể làm cho đằng điều lan tràn, thậm chí còn thỉnh thoảng thay đổi phương hướng đằng điều, đưa pháp bảo cho Hứa Thanh cách đó không xa.
Cảnh tượng này khiến cho ánh mắt mọi người xung quanh nóng bỏng, nhìn mà ghen tị đến cực điểm.
- Ôi, bảo bối của ta nhiều lắm nha.
Mạnh Hạo thi thoảng thở dài, khi thanh âm hắn quanh quẩn trong không khí, đều khiến mọi người xung quanh hận đến ngứa răng.
- Chư vị đạo hữu, nếu không đủ bảo bối, thì nhớ rõ nhất định phải mở miệng, chúng ta dù sao cũng là một hồi đồng đạo, cùng mưa gió, chung hoạn nạn. Bất kể như thế nào, Mạnh mỗ tuyệt sẽ không chỉ lo cho thân mình.
- Các ngươi chỉ cần mở miệng mượn pháp bảo, ta ngay lập tức cho các ngươi mượn!
- Yên tâm, chỗ này của ta giá cả vừa phải, không lừa già gạt trẻ, mượn một hoàn ba!
Âm thanh Mạnh Hạo vang vọng rất xa trong hố sâu, cho dù là vị lão già đi đầu tiên kia, sau khi nghe được, da mặt cũng khẽ nhăn một cái.
Phương Du quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn một cái, nhưng trên mặt lại lộ ra tươi cười.
Về phần đám người Quý gia, sắc mặt đều hận đến khó coi. Bọn họ cũng như vậy, thì càng không cần phải nói những người khác. Cả đám đối với thanh âm của Mạnh Hạo, là hận, lại là bất đắc dĩ.
- Đồ tiểu nhân gian xảo vô sỉ, chúng ta cho dù có thiếu pháp bảo, cũng sẽ không mở miệng mượn ngươi!
- Đúng vậy, lúc trước ở bên ngoài còn là mượn một hoàn hai, hiện giờ cư nhiên lại mượn một hoàn ba, lên giá ngay tại chỗ, đê tiện đến cực điểm!
- Có chết cũng không mở miệng mượn ngươi!
Mọi người đều tức giận nói ra. Mạnh Hạo sau khi nghe liền thở dài.
- Các ngươi hiểu lầm rồi. Mỗi một kiện pháp bảo trên người ta, đều đại biểu cho một lần hồi ức. Ta cho các ngươi mượn không phải pháp bảo, mà là chân ái một đời của ta đó.
Mạnh Hạo rất là cảm thán mở miệng.
- Trời đất chứng giám a, ta thật là có hảo ý. Ngươi xem pháp bảo này của ta, hào quang lưu chuyển cỡ nào, rực rỡ mê người xiết bao. Đây là pháp bảo đủ tiêu chuẩn!
- Hơn nữa các ngươi nghĩ đi, có pháp bảo của ta, là có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới thứ tư. Ở trong cảnh giới, chỉ cần có một chút thu hoạch, tất cả tiền vốn đều lập tức trở về rồi.
- Cái này rất có lời đó!
- Các huynh đệ, chúng ta phải nhìn xa trông rộng hơn một ít, trả giá trước mặt không là cái gì, quan trọng là... không có trả giá sao có thể có hồi báo, đúng hay không?
Mạnh Hạo lấy ra tất cả vốn liếng, đem cả bản lĩnh mở tiệm tạp hóa ở Kháo Sơn Tông năm đó ra, ở trong này không ngừng mà khuyên bảo, mọi người nghe được lửa giận ngày càng nhiều.
Hứa Thanh ở một bên, luôn luôn che miệng cười. Nàng nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt càng ngày càng trở nên dịu dàng.
- Các vị đạo hữu, so với việc tiến vào cảnh giới thứ tư, chút trả giá ấy thì tính là cái gì?
Cuối cùng Mạnh Hạo đầy thâm ý mở miệng. Thanh âm quanh quẩn, mang theo tràn đầy thành ý, thật đúng là đả động từng tu sĩ, làm cho bọn họ lập tức rối rắm.