Ngã Dục Phong Thiên

Chương 958: Lòng có chí lớn!


trước sau

Chỉ cần một ngày Mạnh Hạo còn tư cách, nó liền một ngày không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo, tùy ý ra vào trong này.

- Cửu bái tam sơn, hiện giờ hắn đã tiến hành sáu bái rồi. Ba bái cuối cùng chính là bái yêu sơn khô viêm, núi này là khó nhất. Cho dù hiện giờ hắn có bảy phần quang, cũng kiên quyết không thể đạt tới chín phần!

Hai mắt chân linh Dạ chợt lóe,

Kha Cửu Tư cũng trầm mặc, nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhắm mắt lại, sau khi bình tĩnh nỗi lòng một chút, ngẩng đầu, nhìn về phía tòa yêu sơn cuối cùng, nhìn ngọn lửa ngập trời trên đó. Trong miệng núi lửa trên đỉnh, không ngừng có bóng dáng khô gầy tranh nhau leo lên, rồi nhảy vào.

Dường như nơi đó là một nơi luân hồi, chỉ cần nhảy vào trong đó, là có thể giải thoát, tìm được chân thân, vì thế rời khỏi nơi này, một lần nữa sống lại.

Nhưng Mạnh Hạo cũng nhìn thấy, ở dưới chân núi này, mỗi khi có người nhảy vào miệng núi lửa, thì nơi này lại sinh ra một người khô gầy mờ mịt, tiếp tục leo lên, tiếp tục nhảy vào, tạo thành một vòng tuần hoàn.

Nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện, nơi này là luân hồi.

Mà núi này, tên chân chính gọi là yêu sơn luân hồi. Về phần cái tên Khô Viêm, phù hợp với ngoại hình, nhưng không phù hợp với ý nghĩa. Tuy nhiên, ngọn núi này cũng từng sinh ra đại yêu thiên địa kia, công pháp của nó, tên là Khô Viêm Yêu Pháp bản tôn đạo.

Cho nên dùng khô viêm để hình dung, cũng không phải là không thỏa đáng.

Mạnh Hạo nhìn yêu sơn luân hồi trước mắt, trầm mặc. Hắn nắm chắc nhất chính là sương thổ, sau đó là huyết yêu, duy chỉ có yêu sơn luân hồi này, một chút xíu nắm chắc hắn cũng không có.

Nếu nói hắn với núi này có duyên, vậy thì duyên này tối đa cũng chỉ là ở trong cảnh giới thứ hai, bản thân đạt được mà không học được công pháp Khô Viêm Yêu Pháp bản tôn đạo mà thôi.

Vào lúc Mạnh Hạo chần chừ, bỗng nhiên, yêu sơn luân hồi này tự động nổ vang. Ở trên miệng núi lửa, có khói đen cuồn cuộn bốc lên cao, cùng bốc lên còn có ngọn lửa vô tận.

Ngay sau đó, một thanh âm trong tang thương mang theo âm u lạnh lẽo, giống như vô tình, từ trong miệng núi lửa, chậm rãi truyền ra.

- Núi Luân Hồi, không cần bái!

- Nhiều năm trước, trong chúng khô nô trên núi, có một nô từng nói, thế nhân toàn khổ, muốn thoát ly khổ hải, bởi vậy hải như lửa, trốn không thoát, sẽ đốt cháy hoàn toàn.

- Cho nên từ đó về sau, y tự xưng Khô Viêm, đưa ra một tham vọng, muốn trảm diệt khổ hải, giúp chúng sinh không còn bể khổ, thành đại tự tại!

- Nếu là ngươi, ngươi làm như thế nào!

Thanh âm tang thương âm u lạnh lẽo của núi Luân Hồi trong nháy mắt vang vọng, toàn bộ núi Luân Hồi đều là tiếng nổ vang. Từ trong khói đen bay lên không, một nén nhang thật lớn, bỗng nhiên từ núi ấy bay ra, dựng đứng giữa không trung, ẩn trong sương mù …

Nén nhang này đang chậm rãi cháy, khói hương tản ra dung hợp với sương mù, làm cho người ta nhất thời khó mà có thể nhìn rõ ràng. Không biết là trong sương ẩn khói, hay là trong khói bay lên sương.

- Nhiên Hương tắt, nếu ngươi còn không có đáp án, thì lửa núi Luân Hồi tắt, không tiêu tan nửa phần quang.

Thanh âm tang thương âm u lạnh lẽo lại chậm rãi vang vọng, sau đó lâm vào an tĩnh.

Giờ khắc này, toàn bộ thế giới, cũng đều an tĩnh, Mạnh Hạo kinh ngạc đứng ở giữa không trung, nhìn núi Luân Hồi. Nhìn từ trong miệng núi lửa này phun trào sương đen cuồn cuộn, còn kèm theo hỏa diễm nồng đậm vọt lên. Dường như toàn bộ thế giới, tại thời khắc này, đều bị khói đen và hỏa diễm bao phủ.

Trời vốn có mười phần, yêu sơn sương thổ và yêu sơn huyết sắc chiếm bảy phần. Mà lúc này, ba phần còn lại kia, đã hoàn toàn bị lửa cùng sương này bao phủ, một mảnh mông lung …

Thậm chí càng kinh người hơn là, mông lung này lại ảnh hưởng tới bảy phần trời vốn đã được chiếu rọi. Chợt nhìn, giống như toàn bộ trời cao, đều bị sương mù che đậy, khiến cho hai thánh địa vô biên kia, hiện giờ cũng như ngắm hoa trong sương, ngắm trăng trong nước.

- Nếu là ta,
ta làm như thế nào?

Mạnh Hạo trầm mặc. Núi Luân Hồi không cần bái, cần chính là tâm và ý, đó là bản chất một người, ở trong năm tháng vô tận, cũng sẽ không xóa nhòa bản chất.

Giờ khắc này, Kha Cửu Tư đã trầm mặc, năm đó y cũng từng có tư cách đạt được, nhưng trước núi Luân Hồi này, chỉ mở được hai phần quang, khiến cho toàn bộ không trung, chiếu rọi chữ bát phân. Cuối cùng, y thất bại ở trong một thánh địa.

Giờ phút này nhìn Mạnh Hạo, y dường như thấy được bản thân mình năm đó, sau khi tỉnh dậy, một thân một mình trong đống hoang tàn Yêu Tiên Tông.

Chân linh Dạ co rút hai mắt, ngóng nhìn Mạnh Hạo. Nó biết rằng, trong cửu bái tam sơn của nhị trùng thiên này, khó khăn nhất chính là núi Luân Hồi! Vì … núi này một vấn tâm, hai vấn đạo, ba vấn luân hồi!

- Câu trả lời của hắn, sẽ là cái gì?

Chân linh Dạ nhìn về phía Mạnh Hạo, nó vẫn phán đoán, Mạnh Hạo không phải người mà mình cùng Lý chủ chờ đợi, không phải ngườithừa kế đã định trước. Nhưng nó vẫn còn có chút tò mò, tại trước núi Luân Hồi này, Mạnh Hạo sẽ nói ra đáp án như thế nào.

Cũng tại thời khắc này, bất kể là chân linh Dạ, hay là Kha Cửu Tư, đều sớm phát hiện, nhưng không thèm để ý tới, trong hư vô nơi xa, có một bóng người, chuyển ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo.

Đây là một nữ tử, bộ dáng kiều mỵ, có thể nói là tuyệt sắc, chính là … Chỉ Hương!

Tất cả mọi người của vùng đất Nam Thiên đã rời đi, duy chỉ có Mạnh Hạo, duy chỉ có Chỉ Hương, còn ở nơi này!

Khác với Mạnh Hạo, Chỉ Hương sở dĩ còn chưa rời khỏi, là bởi vì nàng vốn không tính sẽ về lại Nam Thiên Tinh. Nếu không phải là Mạnh Hạo đột nhiên lấy được tư cách kế thừa ở nơi này, nàng đã sớm rời đi.

Giờ phút này, nàng nhìn Mạnh Hạo phía xa, nhìn ba tòa yêu sơn, vẻ mặt có chút mờ mịt, cũng có chút phức tạp.

- Trong tông môn có đại năng thôi diễn, hao phí công sức mấy đời, mơ hồ suy tính ra Lý chủ truyền thừa, sẽ quật khởi từ Đông Thắng Tinh. Việc này chỉ có vài người trong tông môn biết được.

- Mạnh Hạo này, hắn đến từ Nam Thiên Tinh, không phải người định mệnh đã nhận định.

Chỉ Hương than nhẹ trong lòng.

Một lát sau, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe.

- Vấn đề của núi Luân Hồi này, đáp án có rất nhiều … mệnh đề cũng có không ít. Nếu ta lấy thân phận là nô của núi Luân Hồi kia, cũng có không ít lựa chọn.

Trong đầu Mạnh Hạo, ý niệm bách chuyển. Dù sao hắn cũng là một thư sinh, việc tham dự khoa cử ở Triệu quốc năm đó, cho dù đã trôi qua mấy trăm năm, cũng vẫn còn trong trí nhớ.

Theo bản năng, hắn bắt đầu phân tích manh mối ẩn chứa trong lời nói của đối phương.

Sau mười mấy hơi thở, ánh mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, đang muốn mở miệng, nhưng đôi môi hắn mở ra, thân thể lại chợt chấn động mạnh. Hắn phát hiện, bản thân thế nhưng lại không có cách nào đem đáp án đã chuẩn bị trong lòng nói ra.

Giống như giờ khắc này, hắn đã trở thành câm điếc, bị phong miệng lại!

Chuyện này lập tức khiến Mạnh Hạo chấn động tâm thần, lại nhìn về phía núi Luân Hồi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện