Tu vi của hắn tại chớp mắt này, ầm ầm vận chuyển, tóc không gió mà bay. Sức mạnh của thiên địa đến từ núi Luân Hồi, mang theo khí tức độc đáo, khoảnh khắc liền dũng mãnh lao vào toàn thân Mạnh Hạo. Từ từng lỗ chân lông trên thân thể hắn, không ngừng dung nhập vào, khiến tu vi Mạnh Hạo vận chuyển càng lúc càng nhanh.
Mạnh Hạo có thể nghe được tiếng tim đập của mình, mỗi một lần nhảy lên, đều sẽ khiến thân thể nổ vang, tiếng ken két quanh quẩn, trong lúc đó, thân thể Mạnh Hạo cũng chậm rãi tăng cao.
Thân thể của hắn càng trở nên thon dài, cả người thoạt nhìn, tràn đầy khí chất cực kỳ hấp dẫn, khi tóc dài bay múa, thì cảm giác yêu dị càng thêm mãnh liệt.
Tu vi của Mạnh Hạo đã là nửa bước Trảm Linh, nếu mở ra đệ bát mệnh, hắn xem như là Trảm Linh chân chính, chiến một trận với Hô Diên Lão Tổ, cũng hoàn toàn đặt vị trí cho địa vị và thực lực của Mạnh Hạo.
Thậm chí nếu Mạnh Hạo nguyện ý, chỉ cần cần hắn bế quan một thời gian ngắn, liền có thể thử tấn công cảnh giới Trảm Linh đệ nhất đao. Một khi thành công, liền có thể đạt được ý cảnh của bản thân.
Chỉ có điều, việc ý cảnh quá mức trọng yếu, Trảm Linh như ranh giới giữa tiên và phàm, Mạnh Hạo không muốn quyết định dễ dàng, hắn cần cảm ngộ, từ sinh mạng, từ nhân sinh, tìm kiếm con đường của cảm ngộ, từ đó một cách tự nhiên hiểu ra ý cảnh thuộc về mình, đi qua từng bước phàm trần đạp tiên, từ nay về sau Trảm Linh!
Ngoại trừ nguyên nhân đó, còn có một lý do nữa, là vì Mạnh Hạo chấp nhất đối với tu vi, hắn không muốn bát mệnh mở Trảm Linh. Trúc Cơ hắn là hoàn mỹ, Kết Đan hắn cũng hoàn mỹ, Nguyên Anh hắn lấy phương thức của mình, cũng muốn đạt được hoàn mỹ.
Mà tám cái Nguyên Anh dung hợp thành đệ bát mệnh, nhìn như hoàn mỹ, nhưng cũng chưa phải điểm cuối!
- Ta muốn ngưng tụ ra, Nguyên Anh thứ chín!
Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên tinh quang, cũng có dã tâm. Nếu hắn đã bước lên con đường tu hành này, như vậy sẽ tận hết sức lực mình, đi đạt được tạo hóa cực hạn nhất.
Giờ phút này, cơ thể hắn nổ vang, khí tức của núi Luân Hồi ẩn chứa sức mạnh của thiên địa, không ngừng dũng mãnh tuôn vào cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho tu vi Mạnh Hạo kéo lên. Loại kéo lên này, sau khi tới trình độ nhất định rồi, sẽ không tiếp tục gia tăng nữa, mà là dựa theo ý thức của Mạnh Hạo, trực tiếp ngưng tụ tại vùng đan điền.
- Nguyên Anh ngũ hành, là do ta cảm ngộ mà ra, ngoại lực là phụ trợ!
Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ vang, ở vị trí đan điền, theo sức mạnh của thiên địa không ngừng dũng mãnh mà vào, trực tiếp tạo thành một xoáy khí.
Tại xung quanh khí xoáy này, chính là bát đại Nguyên Anh kinh hãi thế tục của Mạnh Hạo!
- Làn gió Côn Bằng, lắng đọng lại trong cơ thể ta nhiều năm, là do lúc trước được ân nhân trong Vãng Sinh động tặng, ta đem luyện hóa thành Nguyên Anh thứ sáu!
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh sáng kỳ dị, mỗi một lần hô hấp, sức mạnh của thiên địa ở bốn phía cũng ầm ầm dũng mãnh mà vào.
- Lôi của thiên kiếp, ta trải qua mấy lần, bắt đầu từ Trúc Cơ, cho đến Nguyên Anh, cuối cùng tích lũy trong người, luyện thành Nguyên Anh thứ bảy của ta!
Trong cơ thể Mạnh Hạo như có sấm sét quay cuồng, lốc xoáy trong đan điền của hắn, chuyển động càng lúc càng nhanh.
- Nhục Thân Thành Thánh, bước vào Trảm Linh, ngưng tụ ra khí huyết, đó là Nguyên Anh thứ tám của ta!
Tiếng nổ vang càng phát ra mãnh liệt, khiến Kha Cửu Tư cũng ngưng thần, trong mắt chân linh Dạ lộ ra tia kỳ dị.
Chỉ Hương bên kia, cũng là vẻ mặt không thể tin nổi.
- Mà hiện giờ, ta muốn ngưng tụ Nguyên Anh thứ chín … thuần túy là ngoại lực cường ép vào, như thế … nếu ta muốn ngưng tụ ra được, thì cần từ … Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, tiến tới luyện đan thành anh!
Tóc Mạnh Hạo nháy mắt tán loạn, như có cuồng phong gào thét thổi bay, quần áo của hắn cũng bay múa. Cả người hắn đắm chìm trong khí tức tràn đầy sức mạnh của
thiên địa của núi Luân Hồi, bốn phía có lốc xoáy vô biên.
Lốc xoáy này cũng đang nhanh chóng thu nhỏ lại, bị Mạnh Hạo dần dần hấp thu. Theo hấp thu, hào quang trong hai mắt Mạnh Hạo càng trở nên lóng lánh, trong đan điền của hắn, giờ phút này ầm một tiếng. Sau khi khí xoáy ngưng tụ tới cực hạn, trong phút chốc liền giống như Ngưng Khí kỳ tới đại viên mãn, trực tiếp hóa thành đạo đài!
Đạo đài vừa ra, lập tức Trúc Cơ!
Cảnh tượng này, lại khiến Kha Cửu Tư ngưng thần.
- Hắn đây là muốn một lần nữa ngưng tụ ra một cái Nguyên Anh. Hắn tu luyện là … Thái Linh kinh!
Chân linh Dạ trầm mặc không nói, nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu.
Kinh hãi nhất, chính là Chỉ Hương. Nàng mở to mắt, nhìn Mạnh Hạo giờ phút này hấp thu, không khỏi cắn chặt răng, lộ ra vẻ đau lòng.
- Đây là khí tức của núi Luân Hồi đó, Mạnh Hạo này … hắn thế nhưng lại lấy khí tức này để luyện anh!! Nếu như là ta, có thể hấp thu khí tức này, đối với Yêu Tiên thể của ta, có chỗ tốt quá lớn!
Trong lúc Chỉ Hương còn đang đau lòng khủng khiếp, tiếng nổ vang quanh quẩn, lốc xoáy ngoài thân thể Mạnh Hạo, hoàn toàn biến mất, bị hắn hấp thu toàn bộ. Cả người Mạnh Hạo cao hơn một cái đầu, toàn thân cao thấp, tràn ngập khí tức hư ảo, cả người như bị vây giữa chân thật và hư ảo, không ngừng luân phiên.
Mạnh Hạo hít sâu, ôm quyền, cúi đầu với núi Luân Hồi.
Núi Luân Hồi, không cần bái, nhưng cái cúi đầu này của Mạnh Hạo, bái chính là ân của núi này.
Khi Mạnh Hạo đứng dậy, núi Luân Hồi lại chấn động, khói đen cuồn cuộn, ngọn lửa ngập trời. Khi nó tràn ngập trời cao, thì sương mù mơ hồ ở nơi nơi trên bầu trời, hóa thành một bóng dáng.
Bóng dáng ấy như mặc một thân áo bào đen, thấy không rõ bộ dáng, nhưng có cảm giác tang thương và năm tháng không cách nào hình dung, tràn ngập bát phương, không có tiêu tan.
Y giống như ngóng nhìn Mạnh Hạo, sau một lúc lâu, thanh âm khàn khàn, quanh quẩn vang lên, vẫn là thanh âm mang theo sự âm trầm, như lãnh khốc vô tình.
- Khi Khô Viêm rời núi, có mượn ta một viên yêu tâm, lúc ấy ta hỏi nó một vấn đề.
- Cái gì là đạo!
- Vấn đề này, ta hỏi qua rất nhiều người, có thể được ta nhớ kỹ, chỉ có ba câu trả lời. Câu trả lời thứ nhất, đạo là đường, ba nghìn đại đạo giống như ba nghìn con đường, mỗi cái đều có tự có con đường tu hành bất đồng, rồi cứ thế đi tiếp mà thôi, làm gì để ý dưới chân có đường hay không … khi nói ra đáp án này, người đó đã sớm trở thành Lý chủ!
- Câu trả lời thứ hai, đạo là vĩnh hằng bất biến, là nguyên tắc duy nhất trong thiên địa, khả vọng bất khả cập, khả ngộ bất khả ngôn*, ngươi hiểu chính là hiểu, không hiểu … đến điểm cuối cùng của nhân sinh, cũng là không ngộ ra. Người nói ra lời này, sau đó đã trở thành Quý chủ.
*có thể mong không thể thành, có thể hiểu không thể nói
- Thứ ba, đó là trả lời của Khô Viêm. Đạo là tâm, tâm là chấp niệm, là chấp niệm muốn trảm diệt khổ hải của nó, hình thành chấp niệm của bản thân. Chấp niệm càng ngày càng sâu, nếu có một ngày, nó thật sự trảm diệt khổ hải, như vậy, đạo của nó … sẽ hóa thành pháp tắc thiên địa!