Ngã Dục Phong Thiên

Chương 995: Mạnh Hạo Lão Tổ


trước sau

Đau nhức khiến Kháo Sơn Lão Tổ kêu thảm thiết, lập tức thu hồi đầu, hung ác nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

- Vừa gặp phải ngươi, không có chuyện gì tốt!

Kháo Sơn Lão Tổ rống to.

- Rùa của Mạnh mỗ, sớm muộn gì cũng có ngày, ngươi cầu ta cưỡi trên người ngươi!

Mạnh Hạo cũng quay đầu lại, mắt lạnh nhìn Kháo Sơn Lão Tổ, hung hăng mở miệng, xoay người tiếp tục bay nhanh.

Những lời này, như kích thích tâm thần Kháo Sơn Lão Tổ, khiến hai mắt lão đỏ ngầu, lâm vào điên cuồng. Khi lại muốn nuốt Mạnh Hạo, nhưng xích sắt trên người lão lập tức xuất hiện, khiến cho Kháo Sơn Lão Tổ phát cuồng, toàn thân đau nhức, tức giận khó có thể hình dung. Lão không thể giết Mạnh Hạo, chỉ có thể duỗi đầu, giải phóng tức giận với Lão Tổ Vương gia.

Đệ thập Tổ Vương gia hồn bay phách lạc, lão nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân cư nhiên lại gặp phải một Yêu Tiên ở chỗ này. Điều này không phù hợp với lý giải về Nam Thiên Tinh.

- Điều đó không có khả năng, vùng đất Nam Thiên, tại sao có thể có Yêu Tiên. Chết tiệt, Quý gia làm ăn cái kiểu quái gì không biết. Bọn họ cư nhiên lại cho phép, một Yêu Tiên ẩn nấp trong Thiên Hà Hải này sao!

Sắc mặt đệ thập Tổ Vương gia biến hóa, mất đi nửa người, giờ phút này, trong lòng lão biết hẳn phải chết. Đối mặt với một Yêu Tiên như vậy, lão không có khả năng chạy thoát.

- Mạnh Hạo chết tiệt. Nhóc con này đầu tiên là có Kiếm Tiên, chém chết một khối phân thần của ta. Hiện giờ bên người lại có một hộ đạo giả như vậy. Hắn rốt cuộc có cái vận khí gì thế!

Đệ thập Tổ Vương gia nghĩ đến đây, trong lòng có chút không cam lòng. Nhưng sau đó lại nghĩ, có lẽ cũng chỉ có người có số mệnh như vậy, mới có thể ngưng tụ ra đạo cơ hoàn mỹ.

- Đây chỉ là một phân thân, cho dù là phân thân máu thịt, sau khi tử vong sẽ có tổn thương với ta, nhưng lúc này đã không có biện pháp khác … Nếu trốn không thoát, chết, cũng phải đấu một trận với Yêu Tiên này!

Trong ánh mắt đệ thập Tổ Vương gia lóe lên tinh quang, khi đầu Kháo Sơn Lão Tổ lại tiến đến, thì rống giận bấm niệm thần chú, quay đầu lại chiến một trận.

Giờ phút này Mạnh Hạo nhanh chóng bỏ chạy, chỉ kịp ôm quyền từ xa với Cổ Ất Đinh Tam Vũ. Khi xoay người, hắn triển khai tốc độ cao nhất, lao thẳng tới bờ biển. Nơi này không thể ở lâu, kế hoạch của Mạnh Hạo đã hoàn thành, giờ phút này hắn một lòng bỏ chạy.

Đầu Kháo Sơn Lão Tổ đã thấy Mạnh Hạo đi xa, trong lòng vừa có tức giận, cũng có nghẹn khuất. Mỗi lần lão gặp phải Mạnh Hạo, thì chắc chắn có chuyện không tốt. Lần đầu tiên là bị buộc rời khỏi Triệu quốc, hiện giờ thì bị nhục nhã, tức giận đến xuất thủ.

Cảm giác nghẹn khuất đốt lên phẫn nộ, Kháo Sơn Lão Tổ cảm giác mình nhất định phải giải phóng, mang theo sát khí, lao thẳng về phía đệ thập Tổ Vương gia.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Mạnh Hạo không hề tạm dừng chút nào, tốc độ cực nhanh, hóa thành một cầu vồng, sau thời gian mười cái hô hấp, hắn đã tới gần bờ biển.

Ở phía trước hắn, có đệ tử của Tiêu Dao Tông. Sau khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo, tâm thần lập tức chấn động, trong đó có một hai người đã từng là tu sĩ Triệu quốc, nhận ra Mạnh Hạo.

- Bái kiến Mạnh Hạo Lão Tổ!

Mấy người kia lập tức ôm quyền, cúi đầu thật sâu.

Những người khác, sau khi thấy một màn như vậy, lập tức biết được, người trước mắt, chính là Mạnh Hạo. Đó là người có thể làm cho Lão Tổ liều mạng bảo hộ, là tiền bối có bối phận gần với Tiêu Dao Lão Tổ trong Tiêu Dao Tông. Việc lúc trước Kháo Sơn Lão Tổ muốn nuốt Mạnh Hạo, tu vi bọn họ không đủ, nhìn không rõ, cũng không biết cụ thể.

Vả lại, Tiêu Dao Tông coi trọng nhất chính là bối phận, môn quy này, sớm đã thâm căn cố đế, không ai dám lay động. Nhìn thấy Mạnh Hạo nếu không bái, đó là lỗi nặng.

- Bái kiến Mạnh Hạo Lão Tổ!

Một đám người đồng loạt bái xuống, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, trên mặt hiện lên nụ cười, sau khi gật đầu, thì đi lướt qua đám người.

Cảnh
tượng này, bị Kháo Sơn Lão Tổ trên trời nhìn thấy, lão suýt chút nữa phun ra máu tươi, lửa giận tăng thêm, có loại cảm giác bê đá đập chân mình. Lúc trước lão diễn trò, đã sớm khiến đệ tử Tiêu Dao Tông tin tưởng, thậm chí các tu sĩ khác thuộc tứ hoàn trên Thánh Đảo, đều đã nhận thức chuyện này trong sự chấn kinh. Không bao lâu nữa, danh tiếng Mạnh Hạo, e là sẽ truyền khắp tứ hoàn.

- Một lần gặp Mạnh Hạo, là một lần “chuyện tốt”, chết tiệt!

Kháo Sơn Lão Tổ phẫn nộ, càng trở nên dữ dội, bắt đầu cắn xé, tra tấn đệ thập Tổ Vương gia.

Mạnh Hạo vốn định rời đi, nhưng nháy mắt lại đột nhiên nghĩ tới lúc trước Kháo Sơn Lão Tổ diễn trò, nghĩ đến tác dụng của quan hệ hai người, lại nghĩ tới hai lần sát khí vừa rồi của Kháo Sơn Lão Tổ. Hắn quyết định, trước khi đi, phải hố lão một chút nữa, vì thế lập tức quay đầu lại, nhìn về phía những đệ tử Tiêu Dao Tông này.

- Đưa linh thạch trên người các ngươi cho Lão Tổ ta, sau đó các ngươi có thể đến chỗ Tiêu Dao Lão Tổ nhận lại gấp trăm lần. Các ngươi yên tâm, Tiêu Dao Lão Tổ vì ta, có thể trả giá sinh mạng, sao có thể keo kiệt chút linh thạch.

Mạnh Hạo lập tức mở miệng, thanh âm ẩn chứa tu vi, truyền khắp toàn bộ đảo nhỏ, khiến cho tất cả người Tiêu Dao Tông đều nghe được.

Kháo Sơn Lão Tổ cũng nghe được những lời này, rống giận ngập trời, nhìn đệ thập Tổ Vương gia hấp hối. Lão có tâm buông tha đối phương để lão ta đuổi giết Mạnh Hạo, nhưng nếu thật làm vậy, nhất định sẽ xúc phạm cấm chế. Còn nếu mở miệng cự tuyệt, thì sẽ tổn hại mặt mũi, làm cho người ta hoài nghi việc lúc trước là giả dối. Nhất là lời nói Mạnh Hạo đã truyền khắp đảo nhỏ, tất cả mọi người trong Tiêu Dao Tông đều nghe được, bản thân mình ngày sau, thật đúng là phải giúp Mạnh Hạo trả linh thạch.

- Hừ, chỉ là mấy người đệ tử, trên người có thể có bao nhiêu linh thạch, gấp trăm lần thì như thế nào. Lão Tổ ta nhổ một bãi nước miếng như vậy là đủ.

Kháo Sơn Lão Tổ tự an ủi mình, hung hăng hất đầu. Đệ thập Tổ Vương gia bị lão cắn, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp bốn phía.

Mọi người sửng sốt, vội vàng lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra đưa cho Mạnh Hạo. Những đệ tử Tiêu Dao Tông bay lên không quan vọng ở xung quanh, tu vi cũng không tầm thường, linh thạch bọn họ đưa lại có tới mấy vạn, khiến Mạnh Hạo kinh hỉ, sau khi lấy được, thì gật đầu.

- Ta lấy của các ngươi một triệu linh thạch, đây là biên nhận, các ngươi nhớ cất cho kỹ.

Mạnh Hạo ném ra một miếng ngọc giản, thanh âm giống như quanh quẩn khắp đảo nhỏ, quay đầu khẩn trương rời đi.

Mọi người sửng sốt, bọn họ rõ ràng cho không đến năm vạn linh thạch, sao lại biến thành một triệu rồi. Ánh mắt mọi người chớp động, rồi cũng kịp phản ứng lại. Đây là Mạnh Hạo Lão Tổ đưa tạo hóa cho bọn họ, trong lòng lập tức kinh hỉ, khi thấy Mạnh Hạo rời đi, bọn họ đồng loạt cúi đầu.

- Cung tiễn Mạnh Hạo Lão Tổ!

Cùng lúc đó, Kháo Sơn Lão Tổ cũng nghe được những lời này, thân thể lập tức phát run, truyền ra tiếng rít gào thê lương.

- Mạnh Hạo!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện