Trong một căn phòng nhỏ của bệnh viện tâm thần x, một cô gái đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đó.
Có lẽ sau khi rời khỏi đây cô sẽ mãi mãi quên một thứ gọi là tình yêu.
Cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, trên gương mặt thanh tú ấy trào ra những giọt nước mắt, nó như những viên pha lê đính trên má lấp lánh dưới ánh nắng của mùa thu.
Sau hôm nay, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó, cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi nơi này.
Sẽ không còn đau khổ, không còn điều gì làm cô luyến tiếc nữa rồi.
Cạch - một người phụ nữ trung niên bước vào, gương mặt hiền từ nhưng cũng có vài phần chua xót nhìn cô gái đứng tựa bên cửa sổ với ánh mắt đượm buồn cất tiếng: “Con gái, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lên đường thôi, máy bay sẽ cất cánh lúc 9 giờ”.
Tô Tư Yên vội lau nước mắt, quay lại mỉm cười rạng rỡ với mẹ rồi nhẹ giọng đáp lại: “Vâng, con chuẩn bị xong rồi”.
Tô Hà nhìn đứa con gái nhỏ rõ là mỉm cười nhưng sao lại thê lương đến vậy.
Bà biết khi thực yêu một người sẽ rất khó để quên nhưng dù là vậy bà cũng muốn cô thoát khỏi những chuỗi ngày đau khổ.
Đã gần 2 năm, bà phải chứng kiến cô con gái mà bà hết lòng yêu thương phải sống trong dằn vặt, đau đớn.
Đối với một người mẹ mà nói nếu con mình đau một thì mẹ sẽ đau mười.
Là một người phụ nữ đã từng trải qua yêu, hận bà làm sao không hiểu suy nghĩ, tâm tư của con gái.
Kết thúc sớm có lẽ sẽ là tốt hơn đối với cô trong hoàn cảnh này.
Sân bay, 8 giờ 50 phút
Ngồi trên máy bay, cô đưa ánh mắt ra ngoài cửa kính, có lẽ là rất chua xót, rất đau thương, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ, chỉ khi từ bỏ mới khiến cô quên đi đau khổ, quên đi yêu, hận.
Máy bay cất cánh, khung cảnh thành phố dần dần mờ nhạt.
Cô tự nhẩm trong miệng: “Thành phố X, tạm biệt!”.
-----------------------------------------
Trong bóng tối, một người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt góc cạnh đang ngồi hút thuốc.
Tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian, người đàn ông đưa ngón tay thon dài nhấc chiếc điện thoại lên nghe: “Chuyện gì?”.
Từ đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ, cô ta nũng nịu: “Thần, ông nội bảo em gọi cho anh tối nay về ăn tối cùng với ông”.
Người đàn ông đó trầm mặc một chút, rồi lạnh lùng thả ba chữ quen thuộc: “Tôi biết rồi”.
Chưa kịp để đầu dây bên kia đáp lại anh đã tắt máy.
“Bốp!” Anh ta ném thẳng chiếc điện thoại xuống đất.
Ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, giọng ra lệnh: “Thư kí Hàn vào đây”.
Nghe thấy tiếng gọi của giám đốc thư kí Hàn không khỏi rùng mình.
Không biết khi bước vào đó liệu mình còn toàn thây không, nghĩ tới thôi đã toát hết mồ hôi hột.
Anh ta vội thu thập lại mấy tập tài liệu bước nhanh lên phòng tổng tài.
"Cốc! Cốc… ".
Sau tiếng gõ cửa, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Vào đi”.
Thư kí Hàn vừa mở cửa, đập vào mắt anh ta là chiếc điện thoại nát be bét trên sàn nhà.
Sắc mặt anh ta nhợt nhạt hẳn đi.
Tiếng chất vấn của người đàn ông khuấy động căn phòng: “Việc tôi giao anh làm sao mãi không thấy báo cáo?”.
“Dạ, giám đốc tôi đã tra rất kĩ rồi nhưng vẫn không có tung tích, tôi nghĩ chắc chắn có ai đó đã giúp Tô tiểu thư ạ”.
Chưa kịp dứt lời thì tiếng đập phá vang lên.
Vị tổng giám đốc nào đó mất kiên nhẫn mà gằn giọng: “Cút ra ngoài cho tôi!”.
Thư kí Hàn nghe vậy vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài, nếu ở thêm chút nữa không chừng sẽ mất mạng.
Trong gian phòng, người đàn ông ra sức đập phá đồ đến nỗi tay dính đầy máu vẫn chưa dừng lại.
Anh ta đang rất tức giận.
Rốt cuộc thì cô đã đi đâu, hai năm, đã tròn hai năm kể từ ngày đó.
Anh đã cho rất nhiều người đi tìm tung tích của cô, vậy mà cô như nước bốc hơi vào không khí biến mất không còn một dấu vết.
Từ ngày cô ra đi không đêm nào anh được ngủ ngon.
Anh rất nhớ cô, nhớ cô đến phát điên.
Rốt cuộc cô đã đi đâu, là ai đã giúp cô.
Anh rất sợ một ngày nào đó không còn thấy cô nữa thì phải làm sao? Anh không cho phép điều đó xảy ra.
Cứ nghĩ tới cô là