Cô có gào khóc bao nhiêu đối với họ đều là những âm thanh quen thuộc từ lâu.
Vệ sĩ kéo cô vào một căn phòng.
Hơi thở lạnh lẽo bên trong khiến cho cô không dám mở cửa đi vào.
Giọng nói quen thuộc bên trong vang lên: “Đẩy cửa vào đi.”
Giọng nói này, chính giọng nói này cả khi ngủ cô vẫn không dám nhớ lại.
Cô nắm chặt tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào bên trong.
Gương mặt người đàn ông kia dần dần hiện ra.
Làm thế nào mà anh ta vẫn tóm được cô, cô đã rời đi rồi mà.
Phó Mặc Thần ngồi giữa bàn, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt nhìn chằm chằm lên người cô, giọng lạnh như chưa từng quen biết: “Cuối cùng thì tôi cũng gặp được em, Tô Tư Yên.”
Tô Tư Yên muốn đẩy cửa chạy ra ngoài nhưng hình như cửa đã bị khóa lại rồi, ánh mắt cô lẩn tránh.
Phó Mặc Thần đứng dậy tiến về phía cô, anh càng tiến thì cô càng sợ.
Cuối cùng thì tay anh dồn cô vào cánh cửa, gương mặt gần sát lại: “Nói đi, tại sao khi đó lại nói dối.”
Tô Tư Yên vẫn im lặng không nói gì.
Gương mặt Phó Mặc Thần càng gần hơn, từng hơi thở của anh làm cô cảm thấy run sợ.
Anh đưa tay lên vén tóc giúp cô, tay anh chạm vào cằm, rồi đến môi và dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe vẫn còn đọng nước.
“Tôi làm em sợ sao? Tại sao lại khóc.”
Tiếng nói của anh giống như tiếng gầm mạnh mẽ của một con sư tử đang giận dữ.
Lần này thì Tô Tư Yên cuối cùng cũng mở miệng:
“Tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa.”
“Rầm!”
Tiếng đấm cửa mạnh vang lên, giọng Phó Mặc Thần càng giận dữ hơn: “Nói dối! Tô Tư Yên, em nói thật đi, tại sao lại bỏ đi?”
“Được tích sự gì sao? Anh cũng cưới Bối Như Ý rồi, có gia đình của mình, tôi cũng có con của tôi, chúng ta hà tất phải dằn vặt nhau.”
“Em còn dám nói, tôi cưới Bối Như Ý không phải vì ép buộc em phải ra mặt hay sao? Con? Em nghĩ không có tôi thì lấy đâu ra con?”
“Anh…”
“Vậy bây giờ anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh lại vì tôi mà ly hôn với Bối Như Ý? Hoặc bắt tôi làm kẻ thứ ba vụиɠ ŧяộʍ?”
“Tôi với Bối Như Ý chưa từng kết hôn thì sao phải ly hôn.”
Tô Tư Yên nghi hoặc: “Hôn lễ đó thì sao?”
“Chỉ là cách để em bước ra nhưng tôi không ngờ em lại không tới.”
“Phó Mặc Thần, anh thích đùa giỡn như vậy sao?”
“Là tôi phải hỏi em câu đó mới đúng, em thích đùa giỡn với tôi phải không? Là do tôi đối xử với em tốt quá nên em được nước lấn tới phải không?”
“Vậy thì sao? Kể từ cái lần anh bỏ rơi tôi, Tô Tư Yên này đã chết tâm rồi, nếu không phải vì Tôn Lệ, anh nghĩ rằng tôi sẽ ở bên anh sao… Anh nghĩ…”
Phó Mặc Thần trực tiếp hôn lên môi cô, nụ hôn nồng nhiệt, mãnh liệt.
Tô Tư Yên liên tục tránh né, anh ta đưa tay lên giữ vào chiếc cổ thanh tú của cô giữ chặt, buộc cô phải đón nhận nụ hôn này.
Phó Mặc Thần cắи ʍút̼ lấy môi cô, mặc kệ sự phản kháng từ Tô Tư Yên.
Cho dù cô có khóc anh vẫn đắm chìm trong nụ hôn kia.
Một lát sau anh mới buông cô ra, đôi môi đỏ mọng có dính chút máu.
Hơi thở khô nóng của anh liên tục phả vào cổ cô.
Phần thân dưới cũng rục rịch ngóc đầu.
Tô Tư Yên đẩy Phó Mặc Thần ra, nắm tay nắm cửa kéo mạnh.
“Vô ích thôi, cửa khóa tự động, không có sự cho phép của tôi, tuyệt đối không thể mở được.”
“Phó Mặc Thần, chẳng lẽ Bối Như Ý không phục vụ anh? Thân hình cô ta so với tôi chắc chắn quyến rũ hơn nhiều.”
Phó Mặc Thần giữ hai tay cô ghì lên cửa, giọng nguy hiểm: “Vậy sao? Nhưng tôi lại thích cái thân thể này của em.
Tô Tư Yên, em biết không? Từ ngày em rời đi, tôi nhịn không biết bao nhiêu lần, nhịn đến nỗi sắp hỏng luôn rồi.
Khó khăn lắm mới tìm được, tôi không thể bỏ lỡ.”
“Anh thích cái cơ thể này vậy sao? Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Thích! Mọi thứ của em tôi đều thích.
Hôm nay dù em đồng ý hay không không quan trọng, quan trọng là tôi sủng em thế nào.”
“Anh…”
“Suỵt, nếu em làm tôi mất hứng đứa trẻ kia sẽ không được ăn đâu.
Cha nó được ‘ăn’ thì nó mới được ăn.”
Tô Tư Yên nổi đóa: “Phó Mặc Thần anh điên rồi, nó là con anh đấy!”
“Tôi không quan tâm, trong mắt tôi chỉ