Tô Tư Yên tự giễu bản thân, những lời cô ta nói đâu có sai.
Cô đúng là tiểu tam thật.
Có điều chính những lời này một lần nữa nhắc nhở cô, thứ không phải của mình thì sẽ mãi mãi không phải.
Chua xót trong lòng nhưng cô cũng chẳng buồn so đo, cầm ly nước đứng dậy toan rời đi.
Phụ nữ khi có thể bắt nạt được một người khác thì họ cho rằng đó là thú vui mà thú vui thì đâu có thể dễ dàng rời đi.
Người phụ nữ kia kéo cô lại, giọng càng lúc càng chua ngoa hơn: “Cô sợ gì, chuyện của cô chúng tôi cũng biết hết rồi đâu cần phải sợ bẽ mặt.”
Tô Tư Yên tức giận cầm ly nước trên tay từ từ đổ xuống đầu cô ta, giọng đanh thép: “Có là tiểu tam đi chăng nữa thì Kỷ Yên tôi cũng không để loại người như cô ở đây diễu võ dương oai.”
“Á ….á….”
“Cô dám đổ nước vào đầu tôi?”
Người phụ nữ kia giơ tay lên định tát cô một bạt tai thì Phó Mặc Thần tiến lại gần giữ tay cô ta lại, hất mạnh, ánh mắt tức giận đến cực hạn.
Người phụ nữ kia vừa thấy Phó Mặc Thần liền giả vờ khóc lóc: “Phó tiên sinh, ngài xem cô ta dám đổ nước lên đầu tôi.”
Cô ta là ai chứ, là Tô Tư Yên mà Phó Mặc Thần chiều chuộng.
Người phụ nữ kia không chỉ nhận lại ánh mắt gϊếŧ người của Phó Mặc Thần mà còn bị anh cầm chai rượu lên đổ từ từ xuống đầu cô ta, miệng nhấn mạnh: “Rác rưởi mà cũng đòi nói chuyện.”
Vừa nói anh vừa rửa lại tay, móc trong túi ra chiếc khăn tay miết sạch từng ngón tay rồi ném chiếc khăn lau đó xuống.
Vệ sĩ kéo người đàn bà kia ra ngoài, cô ta không can tâm nhưng có thể làm được gì, ai bảo cô ta đụng vào người không nên đụng giờ chỉ có thể ngậm ngùi để vệ sĩ lôi ra ngoài.
Phó Mặc Thần kéo cô ra chỗ khác, anh có vẻ tức giận.
Tức giận vì cô bị bắt nạt ư? Cô bỏ tay anh ra nhưng Phó Mặc Thần không chịu buông, nhất quyết nắm chặt.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Phó Mặc Thần, anh tức giận cái gì? Vì tôi sao?”
Lúc này anh mới chịu buông tay cô ra, thừa nhận: “Phải, anh tức giận vì em lặng yên để cô ta sỉ nhục như vậy.
Tô Tư Yên trước đây sẽ không như thế.”
“Tôi đã thay đổi, anh đừng có cái gì cũng so với trước đây nữa được không? Hiện tại tôi với anh cũng không có lấy một mối liên hệ nào, tôi lấy quyền gì để nói với cô ta đừng sỉ nhục tôi nữa đây.
người ngoài tất cả bọn họ đều biết rằng chính Bối Như Ý mới là vợ anh, tôi đi theo anh thế này khó lòng mà nghĩ trong sáng được.
Nếu tôi là người phụ nữ kia tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Em….”
“Được rồi, nếu đã xong rồi thì tôi có thể về chưa?”
“Hôn lễ còn chưa xong mà em đã muốn về?”
“Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng chịu đựng, chỉ mong anh nhớ giữ lời.”
Phó Mặc Thần bỏ đi trong sự tức giận còn Tô Tư Yên cũng vì những lời nói của chính mình mà tổn thương.
Không ai có thể hiểu được nỗi đau cô đang cố vùng vẫy để thoát khỏi bây giờ.
------------------------------------
Hôn lễ bắt đầu, cô dâu bước vào lễ đài, vẻ mặt cô ấy rất hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Trên tay cầm bó hoa tươi thật đẹp.
Đến bộ váy khoác trên mình cũng lộng lẫy, mỗi một chỗ trên váy đều được may cẩn thận tỉ mỉ.
Cả lễ đường đều là hoa tươi, một hôn lễ không quá phô trương nhưng lại vô cùng lộng lẫy.
Tất cả điều đó chứng tỏ người đàn ông này rất yêu người phụ nữ kia.
Đằng sau cô dâu là một đứa bé, trên tay cầm giỏ hoa tươi vừa đi vừa rắc.
Bóng dáng đứa bé rất quen thuộc.
Cho đến khi gương mặt cô dâu hiện ra trước mắt cô mới nhận ra.
Là Châu Liên và Á Hiên.
Hóa ra là như vậy, người đàn ông kia chính là người đã tới vào lúc đó.
Bây giờ thì cô hiểu rồi, cô trốn biết bao nhiêu lâu lại chỉ bị phát hiện ngay sau khi bọn họ rời đi.
Châu Liên chắc chắn không biết, chính là người đàn ông kia đã nói.
Dù sao thì anh ta cũng rất yêu Châu Liên, cô thầm chúc phúc cho họ.
Vẻ mặt