“Ông ơi, cháu đau lắm ông biết không? Bây giờ cháu không còn đường nào để đi nữa rồi, đến ông cũng bỏ rơi cháu, tất cả mọi người đều bỏ rơi cháu, cháu đau lắm.”
“Như Ý, thả Tô Tư Yên ra đi rồi chúng ta sẽ trở lại như xưa, không có Phó Mặc Thần nhưng vẫn còn ông mà.”
Bối Như Ý trong một giây phút nào đó khẽ dao động nhưng rồi cô ta liền lắc đầu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi: “Không còn có thể quay trở lại nữa rồi, cháu bây giờ là kẻ gϊếŧ người, cho dù ông không quan tâm thì cảnh sát rồi Phó Mặc Thần sẽ không tha cho cháu.”
Phó Mặc Thần nhẹ nhàng từng bước từng bước tiến lại gần: “Tôi sẽ không làm gì cô, chỉ cần thả cô ấy ra, bên phía cảnh sát tôi sẽ bảo lãnh giúp cô, Bối Như Ý, đưa tay cho tôi.”
“Phó Mặc Thần, anh đứng yên đó, đừng lại gần đây!”
Con dao trên cổ Tô Tư Yên lại thêm chút lực, máu càng lúc càng chảy nhiều nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh.
Trên những viên đá quý gắn trước ngực còn sót lại những giọt máu đỏ thẫm, lấp lánh.
Phó Mặc Thần giơ hai tay lên: “Tôi đứng lại rồi, có thể bỏ dao xuống không?”
Đằng sau cô ta thì rốt cuộc bọn Hàn Lục cũng tới tiếp cận.
Phía trước Phó Mặc Thần sẽ dần dần làm phân tán sự tập trung của Bối Như Ý còn phía sau bọn Hàn Lục sẽ lo liệu.
Bối Như Ý cảm nhận được phía sau có người liền bất giác quay lại, lợi dụng lúc này Phó Mặc Thần chạy nhanh tới nắm chặt lấy cổ tay đang cầm dao kia giằng mạnh.
Bọn Hàn Lục phản ứng nhanh đẩy Bối Như Ý vào bên trong.
Hai bên giằng co cuối cùng thì con dao cũng rơi xuống nhưng vô tình Phó Mặc Thần đã dùng một lực nhẹ đẩy Bối Như Ý ngã xuống.
Bối Như Ý ngã về phía lan can liền nhanh chóng rơi xuống, kết cục này cô ta đã đoán trước được rồi, nhắm mắt để cơ thể rơi tự do.
Nhưng một lực đạo đột nhiên kéo tay cô ta lại, Bối Như Ý vô thức mở mắt.
Không phải là Phó Mặc Thần lại càng không phải là cảnh sát, người cuối cùng kéo cô lại lại chính là người cô vừa mới cầm dao muốn gϊếŧ chết.
Bối Như Ý nở một nụ cười cuối cùng, nụ cười này như đã gỡ bỏ được những nút thắt trong lòng, cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao Phó Mặc Thần lại thích người phụ nữ này rồi.
Tô Tư Yên cổ vẫn chảy máu nhưng tay lại nắm chặt tay của Bối Như Ý, vào lúc giằng co cô đã nhận thức việc Bối Như Ý bị đẩy ngã xuống.
Phó Mặc Thần bên cạnh chất vấn: “Em làm gì vậy?”
Tất cả mọi người bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, chỉ có mình Châu Liên hiểu được, cuối cùng thì cô vẫn không nỡ.
Bối Như Ý nhìn Tô Tư Yên nở nụ cười cuối cùng tự do và phóng khoáng, giây phút ấy lòng cô ta như được nhẹ nhõm.
Đã là quá đủ rồi.
Bàn tay còn lại của Bối Như Ý kéo tay cô ra, Tô Tư Yên vẫn nắm chặt liên tục nói: “Nếu cô chết rồi tôi sẽ cắn dứt lương tâm.”
Bối Như Ý dùng khẩu miệng: “Cảm ơn cô, Tô Tư Yên.”
Rồi tay của Bối Như Ý nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Tô Tư Yên ra, đôi mắt khẽ rơi xuống những giọt nước mắt, miệng mỉm cười.
Tô Tư Yên cố gắng cúi sâu hơn nắm lấy tay cô nhưng vẫn không kịp.
“Bối Như Ý……”
Tiếng hét của cô vang vọng khắp sân thượng, Phó Mặc Thần kéo cô lại ôm vào lòng.
Tô Tư Yên khóc nức nở rồi ngất đi.
Bối Như Ý rơi từ trên tòa nhà cao tầng xuống thân thể bị tổn thương nghiêm trọng.
Thời khắc cơ thể này chạm đất cũng là lúc cô ta đã bước chân vào cánh cửa của thế giới bên kia.
Giây phút phát hiện ra Tô Tư Yên nắm chặt tay mình cô ta đã rất hối hận nhưng cũng đã gỡ bỏ được nỗi nặng lòng bấy lâu nay.
Là mình cô đã cố chấp đeo đuổi thứ vốn dĩ không thuộc về mình.
Sự ra đi của Bối Như Ý chính là cái kết thúc cuối cùng khép lại tất cả.
---------------------
Bên ngoài phòng bệnh, Phó Mặc Thần suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra.
Anh nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn dính máu của Tô Tư Yên.
Lại nhớ tới cảnh Bối Như Ý tự mình nhảy xuống chọn lấy cái chết.
Trong chuyện này