Trong không khí lạnh lẽo của căn nhà, một cô gái đang quỳ trên đất lạnh, ngón tay cô khẽ nhặt những cái gai dưới những cành hồng đỏ thẫm.
Màu máu hòa quyện với màu hoa không thể phân biệt được rốt cuộc thì hoa màu đỏ hay máu màu đỏ nữa rồi.
Cô gái đó chính là Châu Liên, cô bị bắt tới làm việc để gán nợ.
Cô mới đến đây hai ngày, kể từ sau tai nạn của mẹ vào tối hôm đó, cô mãi mãi mất đi gia đình của mình chính thức trở thành mồ côi.
Ngôi nhà rộng lớn với vẻ ngoài hào nhoáng này thực lòng làm cô càng ghê tởm hơn.
Mẹ cô trước kia có làm giúp việc cho gia đình này sau đó vì phạm lỗi mà đuổi đi, trở về căn phòng cùng vùng quê nghèo khổ rách nát.
Nhưng cũng không sao cả, cô ngược lại thích mẹ ở nơi này hơn, chí ít vẫn có thể được sống cùng mẹ.
Qua mười mấy năm, rốt cuộc thì Châu Liên cũng trở thành một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo.
Sống ven vùng biển này tuy có chút mệt mỏi nhưng lại rất vui.
Bi kịch đến với cô vào một buổi sáng hôm ấy, một chiếc xe dừng trước căn nhà rách nát.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng xong xuôi thì có vài người đàn ông khoác trên mình những bộ quần áo màu đen, ánh mắt nghiêm khắc làm cô sợ.
Họ đứng bên ngoài có nói chuyện với mẹ cô một lúc lâu.
Cô muốn chạy ra xem có chuyện gì thì mẹ đột nhiên đi vào trong nhà, bịt miệng cô lại dặn: “Sau này mẹ có chuyện gì tuyệt đối không được can thiệp, nhớ lời mẹ dặn tuyệt đối không được tìm hiểu về Dịch gia, càng không được có ý nghĩ vào thành phố nghe chưa?”
Cô vẫn chưa kịp hỏi thì mẹ chạy ra ngoài nói gì đó với mấy người đàn ông kia.
Xô xát gì đó rồi đột nhiên: “Pằng!”
Tiếng súng vang lên, máu từ trên trán mẹ chảy xuống, đôi mắt nhắm tịt không còn tiếng động gì nữa.
Mấy người đàn ông kia lập tức thu dọn xác của mẹ, cô bịt chặt miệng, không dám hít thở.
Đôi chân run rẩy trốn sau cánh tủ.
Hai người đàn ông còn lại chạy vào nhà, cô nghe thấy tiếng họ lục soát.
“Nghe rõ đây, nhất định phải tìm được chiếc nhẫn kia, Dịch phu nhân nói nếu không tìm được thì chúng ta cũng sẽ theo chiếc nhẫn đó!”
“Mẹ kiếp, con đàn bà kia, chưa kịp nói gì đã tự sát, bây giờ biết tìm chiếc nhẫn đó ở đâu bây giờ.”
Một tên bước vào nói: “Hình như còn một đứa con gái khác, tôi thấy trong nhà vệ sinh có hai bàn chải, còn có ảnh chụp đầu giường.”
Người đàn ông kia xem bức ảnh rồi nói: “Trong cũng rất xinh đẹp, đem về biết đâu chúng ta lại được giảm bớt tội.”
“Nhưng không thấy bóng dáng nó đâu cả.”
“Nó chưa đi được xa đâu, đi tìm đi, tao sẽ xử lúc cái xác kia.”
Ba người đàn ông lần lượt rời khỏi nhà, Châu Liên từ sau cánh tủ chạy hết sức ra khỏi nhà, vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì ba người đàn ông kia chặn đứng trước mắt: “Con chuột nhắt cuối cùng cũng chạy ra rồi.”
Cô quay đầu lại cố gắng chạy nhưng vẫn chưa bước được bước nào thì một chiếc khăn bịt vào mũi cô.
Châu Liên cào cấu tay người đàn ông kia, vùng vẫy thoát khỏi nhưng vô ích, chưa đầy một phút khi thuốc mê ngấm vào người cả người cô run rẩy không còn chút sức lực nào, ý thức theo đó cũng dần dần mất.
Bọn chúng đưa cô lên xe trở về thành phố, chính xác hơn là Dịch gia.
----------------------
Trên tờ báo mới phát hành sáng nay, trang nhất của tờ báo có chụp hình một người đàn ông bắt tay với một lãnh đạo.
Người đàn ông đó rất cuốn hút, từ gương mặt cho đến vóc dáng đều tuyệt mĩ.
Hắn không phải ai khác mà chính là Dịch Tư Nghiêm, vị tư lệnh trẻ nhất trong lịch sử.
Cả thành phố này đều biết đến người đàn ông tuyệt phẩm này.
Dường như lấy anh ta để làm chuẩn mực