Sau khi Phó Mặc Thần thả James đi, Hắc Tử có chút nghi vấn hỏi anh ta: “Tại sao anh không cho người bắt Bằng Hối lại, dù sao họ cũng chỉ vừa mới đi”
Phó Mặc Thần nhìn lên bầu trời, cất giọng trầm trầm: “Cậu nên nhớ, tôi không phải hắc đạo, không thể chém gϊếŧ tùy tiện, hơn nữa qua con đường này là khu dân cư, nếu tôi đuổi theo đòi lại người, chắc chắn họ sẽ bị liên lụy, tôi không muốn như vậy.”
Hắc Tử ngầm tán thưởng, Phó Mặc Thần luôn khiến anh nhìn nhận bằng một con mắt khác.
Từ xa Hàn Bân nhìn thấy Phó Mặc Thần, vội chạy lại nói: “Giám đốc, Hàn Lục nhận được tín hiệu của bom, chỉ còn 1 phút nữa”.
“Kêu mọi người rút khỏi đây ngay lập tức!” - Hắn gầm lên, tất cả vệ sĩ nhanh chóng lên xe, trực thang tản ra.
Hàn Lục tuy có chút háo thắng nhưng những gì hắn nói đều rất đáng tin, nhất là phán đoán về vũ khí, bom.
Phó Mặc Thần vừa lên xe, khởi động máy, đi được vài mét, một trận nổ kinh thiên động địa đã xảy ra.
Đường đầy đất đá văng ra, chắc chắn bọn chúng đã lên kế hoạch tại đây.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Phó Mặc Thần là người cuối cùng rời đi nên xe của hắn có chút va chạm với đất đá.
Hàn Bân đưa hắn trở về biệt thự nghỉ ngơi còn mình tiếp tục đến công ty xử lý vài dự án.
Hắc Tử dẫn theo người của Phó Mặc Thần trở về Macau tiếp ứng cho Trình Hướng.
Hàn Lục bị thương nặng được đưa về căn cứ riêng để chữa trị.
---------------------------------
Phó Mặc Thần sau khi trở về biệt thự, thay đồ rồi chợp mắt một chút.
Đến gần chập tối, hắn xuống hầm xe, lái con Ferrari màu xanh dương độc nhất vô nhị.
Khi nó lướt qua trên đường, bao nhiêu con mắt thầm tán thưởng.
Ferrari màu xanh dương rất hiếm, chính vì thế nó được rao bán với giá rất cao, cao hơn nhiều so với những chiếc Ferrari bình thường.
Hắn dừng xe trước một khu chung cư, hắn ngồi trong xe rất lâu như chờ một người nào đó.
Từ đằng xa có tiếng cười nói của hai cô gái: “Sao rồi, sao rồi!”
“Còn sao chăng gì nữa, mấy ngày nay chả thấy mặt anh ta đâu”.
Tô Lệ vỗ vai Tô Tư Yên: “Bà phải kiên trì, dân FA bây giờ phải chai mặt mới có người yêu, đặc biệt là anh zai kia quá đủ tiêu chuẩn, lại hợp gu bà, …a…a…thực muốn chiêm ngưỡng dung nhan anh ta một…ưm…ưʍ.”
Tô Tư Yên bịt miệng Tôn Lệ lại, lôi cô ấy lên thang máy, vừa đi vừa mắng nhẹ: “Cậu muốn cho cả thiên hạ biết à! Mà tối nay cậu ở đây với mình liệu chồng cậu có để ý không?”
Tôn Lệ ôm tay cô, giọng nhẹ nhàng: “Chắc không sao đâu, anh ấy chiều mình lắm.”
“Chiều đến mấy thì cũng chỉ được một hôm, mẹ tôi đi công tác cả tuần, ở một mình chán lắm!”
Tôn Lệ ghé vào tai cô bắt đầu trêu chọc: “Thế tôi mới bảo bà đi kiếm lấy một anh, đêm đêm làm chuyện… cho đỡ chán, hihi”.
Vừa nói xong thì thang máy mở cửa, Tôn Lệ chạy ra ngoài còn Tô Tư Yên đỏ mặt, vội đuổi theo Tôn Lệ: “Bà, con quỷ này! Im miệng cho tôi!”
Hai người họ nô đùa rất vui vẻ, người đàn ông ngồi trong ô tô đáy mắt cũng rất vui vẻ.
Một lát sau, anh lái xe rời đi.
-------------------------------------
Sáng hôm sau, Tô Tư Yên đến công ty với gương mặt gấu trúc.
Cả đêm qua cô nghe Tôn Lệ bày binh bố trận để Phó Mặc Thần rơi vào lưới tình, phải đến gần sáng mới chợt mắt được một chút.
Hôm nay cô đánh bạo một chút, xem xem hai người có chút vận khí nào không.
Vừa tới giờ nghỉ trưa cô đã đứng dậy xuống bộ phận kế hoạch, cô không tin là sẽ không gặp được anh ta.
Kết quả cô lượn 2 vòng cũng không thấy đâu, muốn hỏi một chút nhưng lại chẳng quen ai, đành thui thủi ăn cơm một mình.
Đầu giờ chiều làm việc chả có tâm trạng chút nào, cô liên tục thở dài khiến Hàn Bân cũng có chút chú ý.
Anh ta có chút quan tâm hỏi: “Cô có chuyện gì à?”
Đột nhiên nghe tiếng của Hàn Bân, cô có giật mình, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, vội vàng đáp: “Đúng là có chút chuyện thật! Thư ký Hàn, anh có biết Phó Mặc Thần ở bộ phận kế hoạch không?”
Hàn Bân đang cầm bút chỉnh lại số liệu