Bình thường nếu là người khác chắc chắn rằng đã bị anh đá một cách không thương tiếc, còn Tô Tư Yên thì anh lại cẩn thận gỡ tay cô ra, bế lên xe.
Quả thực không lên để con gái say rượu.
Dáng vẻ cáu kỉnh của cô bây giờ thật bó tay.
Cô vừa được đặt vào xe thì lại lăn xuống, tiếp tục bám lấy đôi chân kia, bây giờ không còn là vui vẻ nữa mà thay vào đó là bộ dạng khóc lóc thảm thương.
“Chân giò, mày đừng đi, huhu,…”
Gương mặt bị nhòe do nước mắt cùng nước mũi kia liên tục chùi vào quần anh.
Hàn Bân lái xe nhịn cười đến khó tả, giám đốc của họ vốn ưa sạch sẽ, nay lại rơi vào hoàn cảnh này.
Ngay lập tức anh cảm nhận được mùi thuốc súng từ người nào đó, cố điều chỉnh lại cơ mặt, tiếp tục lái xe.
Hàn Bân dừng xe trước căn biệt thự của Phó Mặc Thần.
Anh mở cửa xe cho hai người họ xuống.
Phó Mặc Thần bế cô lên, rồi bước vào nhà.
Căn nhà lớn nhưng chỉ có một người ở, hàng ngày đều có người đến dọn dẹp nhưng không được phép ở lại.
Lần đầu tiên hắn đưa một người phụ nữ về nhà.
Anh đặt cô trên giường, còn mình đi tắm, thay đồ.
Sau khi đã xong xuôi rồi mới ngó đến cô.
Giường nằm đã trống không từ lúc nào, anh chạy xuống nhà tìm cô cũng không thấy, cuối cùng lại thấy cô đang nhảy múa điên cuồng trên ban công.
Anh lôi cô vào phòng mặc kệ sự phản kháng.
Cô lim dim mắt, chất vấn: “Anh là ai? anh muốn làm gì tôi.”
Ánh mắt mờ ám cùng với động tác lấy tay che ngực khiến anh bật cười, không hiểu sao dáng vẻ này của cô không những không làm anh tức giận mà anh còn thấy chút đáng yêu.
“Tôi là Phó Mặc Thần!”
“Họ Phó nghe thật quen, anh lại đây tôi có một bí mật.”
Anh ghé tai vào sát gương mặt cô, hơi thở của cô phả vào tai anh có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô nói nhỏ: “Tôi thích Phó Mặc Thần!”
Anh nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn cô kích động, giữa đêm khuya, một cô gái say rượu thì thầm vào tai nói thích mình, thật là khó để kiềm chế.
Vẫn bộ dạng ngây ngốc kia, cô còn bịt miệng anh ngó quanh phòng.
“Suỵt! chuyện này tôi chỉ kể với anh, đừng nói với ai khác…”
Rồi cô lại tiếp tục lẩm bẩm trong miệng:
“Tôi thích họ Phó, thích Phó Mặc Thần, thích mọi thứ, thích mẹ, thích Lệ,… thích tất cả mọi người.”
Vẫn đang hát linh tinh rồi cô thò tay vào trong áo, ngón tay gẩy khóa cài của áo ngực, ném ra ngoài, dần dần hết áo ngực rồi đến cúc áo,…
Phó Mặc Thần giữ tay cô lại, làm càn như vậy, cô không biết anh cũng là đàn ông sao?
Cô thét lên: “Tôi nóng, tôi muốn tắm.”
Rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu, cô là đang bẫy anh sao?
Phó Mặc Thần bế cô vào nhà tắm, xả nước ấm xuống, còn bản thân mình thì đi ra, khép cửa lại.
Anh ngồi ngoài rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì, anh đã từng nghe người uống rượu rất dễ bị cảm.Nghĩ vậy anh ta vội vàng chạy vào bên trong, người nào đó đang ngủ say, cơ thể vẫn còn quần áo ướt, nước trong vòi vẫn chảy, tràn hết trên sàn.
Cuối cùng hết cách anh đành nhắm mắt, thay đồ cho cô.
Không phải anh không dám mà là anh muốn tôn trọng cô kỳ tình là anh cũng hơi xấu hổ, lớn bằng từng này rồi chưa được nhìn thấy cơ thể phụ nữ bao giờ.
Sau khi lau khô người, thay một chiếc áo tắm, anh bế cô lên giường, gương mặt ửng đỏ vì say rượu kia gợi cảm đến lạ thường.
Anh không nhịn được mà chạm tay vào môi cô, thật mềm mại.
Đôi môi phớt hồng kia như mời gọi anh, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác với phụ nữ.
Nhưng anh chưa biết bày tỏ thế nào, thực tình chính anh còn cảm thấy bản thân ngoài nhạt nhẽo, thâm hiểm đầy thủ đoạn, gϊếŧ người không ghê tay ra thì chẳng có điểm nào tốt.
Anh không muốn một cô gái đơn thuần như cô lại bị cuốn vào vòng xoáy của địa vị, tiền bạc,…
Anh chỉ muốn nhìn cô vui vẻ, ít nhất là vậy.
Nhưng dường như anh không khống chế nổi bản thân mình nữa rồi, sự chiếm hữu ngày càng tăng cao, anh không chỉ muốn thấy cô, mà còn muốn cô thuộc về của riêng anh.
Ngay lúc mày đây, anh rất muốn làm một điều gì đó xấu xa, làm theo bản năng của người đàn ông nhưng lý trí đã kéo anh về hiện tại.
Cô xứng đáng được những điều tốt đẹp hơn.
Anh chạm khẽ môi lên môi của cô, có vị gì đó thật ngọt,