Thấy cô, cô ta vội vàng chạy tới, giọng đầy giễu cợt: “Tô Tư Yên cũng có ngày tới đây xem xe ư? Không biết kim chủ đứng sau cô là một lão bụng phệ nào đây.”
Cô thầm chửi thề trong lòng, đi mua xe thôi cũng gặp cô ta, thật là xúi quẩy hết sức.
Cô liếc nhìn người đàn ông cách xa đó một đoạn, ước chừng cũng khoảng 40 tuổi, người có kim chủ là cô mới đúng.
Cô mỉm cười đầy giễu cợt: “Còn kim chủ của cô thì cách tuổi bố cô không quá xa nhỉ?”
Viên Viên tức giận toan đưa tay lên cho cô một bạt tay nhưng cô phản ứng rất nhanh vội né tránh.
Loại phụ nữ như Viên Viên rất dễ thấy tại cái xã hội thượng lưu này.
Là kiểu cơ bản nhất của những tiểu thư nhà giàu.
Ngày trước khi còn đi học, cô ta thường xuyên kiếm chuyện cô cũng chẳng mảy may để ý, lâu ngày gặp lại bản tính của cô ta vẫn không hề thay đổi chút nào.
Cô giữ lấy tay cô ta, giọng đe dọa: “Tôi không còn là bản thân của ngày trước nên không dễ dàng gì mà để cô bắt nạt, còn cô thực sự muốn đấu với tôi, hẹn một ngày đẹp trời nào đó đi.”
Cô hất tay cô ta lại, như đoán trước được bước tiếp theo sẽ như thế nào cô lần nữa nói luôn: “Đừng mang bộ dạng khóc lóc ra trước mặt tôi, nó có ích trong việc quyến rũ đàn ông còn với tôi thì không.”
“Cô…”
Viên Viên giận tím mặt, giả bộ khóc lóc.
Người đàn ông đi cùng cô ta vội vàng tiến lại gần dỗ dành: “Ngoan, bảo bối của anh, đừng sợ có anh ở đây.”
Tô Tư Yên nổi hết cả da gà, thực sự phải quỳ lạy hai người này, có diễn thì cũng nên cách xa cô một chút.
Cô gọi nhân viên tới chỉ vào chiếc Porsche màu vàng trước mặt: “Tô lấy chiếc này”.
Trời sinh bản lĩnh đố kị giữa phụ nữ với nhau nên khi Viên Viên thấy cô muốn mua chiếc xe đó thì một mực đòi người đàn ông tên Lý Trị kia mua.
Cô tỏ vẻ rất thích cái chiếc xe đó, không đồng ý nhường, cuối cùng thì Lý Trị trả gấp đôi, cô lập tức buông ra.
Đến đây rồi, cũng nên kiếm thêm khách hàng cho anh.
Thấy vẻ hả hê trên gương mặt cô ta thì Tô Tư Yên càng hả hê hơn.
Tưởng cô còn dễ bắt nạt sao.
Sau khi Lý Trị thanh toán, làm xong thủ tục thì cô lại tiếp tục chỉ vào chiếc Maybach trước đó: “Tôi sẽ lấy chiếc này.”
Cô nàng Viên Viên bây giờ mới biết mình bị lừa, hận không thể tiến tới xé cô thành từng mảnh.
Cô ta không thể đòi mua thêm được nữa vì chiếc xe vừa rồi giá cũng rất đắt, chiếc này còn đắt hơn.
Lý Trị không thể vì cô ta mà bỏ ra số tiền lớn như thế được.
Sau khi anh nghe điện thoại xong quay lại, nhân viên thấy anh thì chào một tiếng “ông chủ”.
Còn cô vội khoác lấy tay anh, cô vui vẻ khoe chiến tích: “Em vừa bán được một chiếc với giá gấp đôi nha, anh thấy em giỏi không?”
Phó Mặc Thần xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng mà đầy chiều chuộng.
Người đàn ông hoàn hảo như Phó Mặc Thần làm sao có thể lọt qua con mắt của Viên Viên.
Cô ta khôi phục vẻ thiếu nữ yếu ớt mà ai cũng thấy thương, bạch liên hoa giả tạo.
Chỉ có điều là anh không thèm nếm xỉa tới.
Bản tính ganh tị của cô ta bộc phát, liên tục sỉ nhục cô: “Anh không biết Tô Tư Yên là loại người gì sao? Cô ta là người có kim chủ bao nuôi, bản thân cô ta ghê tởm thế nào anh biết không?”
Cô chẳng thèm so đo với cô ta, suy cho cùng thì loại người này không đáng để cô bận tâm.
Tô Tư Yên không nói không rằng ngược lại Phó Mặc Thần lại rất quan tâm, anh nhìn Viên Viên một cách khinh bỉ: “Tôi chính là kim chủ của cô ấy!”
Đúng là Phó Mặc Thần nói câu nào chặn đứng câu đấy.
Viên Viên không còn nói thêm được lời nào nữa, dường như cô ta thấy không thể lôi kéo được anh bắt đầu chuyển sang sỉ nhục: “Thì ra là loại nhà giàu mới nổi như anh, chả trách cô ta lại hống hách như vậy.”
Quá lắm rồi, nói từ nãy cô ta vẫn không có ý định từ bỏ việc hống hách và sỉ nhục người khác.
“Chát”
Tô Tư Yên tiến lại gần cho Viên Viên một cái bạt tai.
Cô trước nay chưa từng nghĩ sẽ có ngày lại để Viên Viên đi xa tới mức này.
“Cô có thể nói tôi thế nào cũng được tôi không