“Có thể nhưng với em anh mãi mãi chỉ là một người anh trai tuyệt nhiên không có loại tình cảm khác.”
“Anh hiểu rồi.”
“Được rồi, em lên trước đây.”
Cô chạy biến mất khỏi tầm mắt của anh, bóng dáng cô xa dần, con tim anh cũng trở nên nguội lạnh hơn bao giờ hết.
Chưa kịp tỏ tình thì đã bị cô dập tắt hy vọng, có lẽ hai người thực sự không có duyên.
Tống Ngôn ơi Tống Ngôn sao mày có thể thất bại như vậy.
Điện thoại của anh bỗng dưng reo lên, bên kia là giọng của Hàn Bạch.
“Cô ấy sao rồi?”
Tống Ngôn thở dài, lắc đầu: “Cháu hết cách rồi, cô ấy cũng từ chối cháu hai lần, một người phụ nữ tốt bụng như cô ấy tại sao cứ vì một người đàn ông đã từng làm cô ấy khổ sở nhớ mãi không quên, mà cháu cũng rất thắc mắc rốt cuộc người đàn ông đó là ai?”
Hàn Bạch im lặng, dặn dò vài câu rồi cúp máy: “Để ý cô ấy, tuyệt đối đừng để cô ấy gây chú ý, còn người đàn ông kia chính là Phó Mặc Thần, tốt nhất là mang cô ấy đến nơi nào đừng có Phó Mặc Thần.”
“Cháu…”
Tống Ngôn thở dài, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại là Phó Mặc Thần cơ chứ, ông trời thật biết trêu đùa lòng người.”
Anh rời khỏi bãi đỗ xe, tiến về phía bệnh viện.
Ngày đó khi Hàn Bạch giúp cô thoát khỏi thân phận Tô Tư Yên để sang nước ngoài Phó Mặc Thần không hề biết.
Nhờ sự giúp đỡ của Hàn Bạch mà Tống Ngôn mới đưa cô đi mà không hề bị phát giác mà chính Tống Ngôn còn không biết người phụ nữ Phó Mặc Thần sai người tìm kiếm bấy lâu lại chính là người mà anh đang che giấu.
Không biết khi Hàn Bân biết được anh và Hàn Bạch bắt tay nhau giấu người hại anh bị Phó Mặc Thần đày đọa không thương tiếc thì sẽ trừng trị ra sao, nghĩ đến thôi anh đã không nhịn được rồi.
---------------------------
Gió thổi vào căn biệt thự heo hút, người làm trong nhà cũng được đưa trở lại nhà họ Phó, còn mỗi một người chăm vườn và chú Lý.
Ở trong căn nhà rộng lớn, bóng dáng anh càng thêm cô độc.
Vườn hoa hồng cô trồng hai năm trước giờ đã lớn và nở hoa.
Mùi hoa hồng thoang thoảng trong không khí thật dễ chịu.
Không biết giờ này cô ở đâu, liệu có còn nhớ anh nữa không.
Còn anh thì rất nhớ cô, căn phòng cô ở trước đây luôn được anh tự mình lau dọn.
Căn phòng không còn có bóng dáng của cô nữa, đến mùi hương cũng chẳng lưu lại.
Hai năm trôi qua thật tẻ nhạt, nó làm anh phát hiện ra anh thực yêu cô nhiều hơn anh tưởng.
Không có cô Phó Mặc Thần không còn là chính bản thân mình nữa rồi.
Ly rượu trên bàn hết đầy rồi lại vơi, trong cơn say anh vẫn luôn thì thầm: “Xin lỗi em, Tô Tư Yên, thực xin lỗi em, tôi biết tôi yêu em rồi, mọi giây phút tôi đều nhớ tới em nhưng tôi không cho phép bản thân chấp nhận điều đó, hãy tha lỗi cho tôi.”
Chú Lý thấy anh đau khổ như vậy liền thông báo lại cho Phó Hạo.
Trong đêm tối, ông ta lập tức tới chỗ anh.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trái tim ông từng đợt đau nhói.
Đứa cháu kiêu ngạo, bản lĩnh nay chỉ vì một người phụ nữ mà không tiếc say liền bao nhiêu đêm, đến nhà chính cũng chẳng về, chỉ khi ông gọi mới chịu về một lát rồi lại rời đi.
Ông cháu họ từ ngày đó đã dần trở nên xa cách, giữa hai người luôn có một bức tường vô hình cản lại.
Phó Hạo không đành lòng nhìn anh say mèm nằm dưới sàn nhà, liền tiến tới đỡ anh lên giường, đắp chăn giúp anh rồi ra ngoài nói chuyện với Lý quản gia.
“Nó vẫn thường xuyên như vậy?”
Lý Tự gật đầu, bổ sung thêm: “Kể từ ngày Tô tiểu thư đi đêm nào hầu như cũng vậy.”
Lý Tự dừng một lát rồi nói thêm: “Tôi thấy cậu ấy rất thật lòng với Tô tiểu thư.”
Phó Hạo day đầu, ngồi xuống sofa, liên tục tự trách: “Tại ta, tất cả là do ta mà ra, nhưng ta cũng không thể nào không làm như vậy, Như Ý cũng rất yêu nó.”
“Tôi nghĩ rằng tình cảm Tô tiểu thư cũng sẽ không kém Bối tiểu thư, mà suy cho cùng cậu chủ mới là máu mủ ruột thịt, Bối tiểu thư cũng chỉ là giọt nước lã, chưa biết rằng cô ấy có mục đích gì không.”
Nghe phân tích của Lý Tự, Phó Hạo