Sau khi Hàn Mạch rời đi cả Kỷ Mạch Hằng và Tô Hà đều đứng yên quan sát đối phương.
Những hành động vừa rồi của Hàn Mạch chứng tỏ bà ấy đã chấp nhận Tô Hà, trao một danh phận mới cho cô.
Tô Hà vì quá bất ngờ vẫn không thể nói được gì.
Kỷ Mạch Hằng lặng lẽ tới bên cô, nắm thật chặt bàn tay kia.
“Mọi chuyện đều đã qua, Tô Hà lấy anh nhé! Anh muốn được bù đắp lỗi lầm trong những năm qua, muốn cho em một gia đình mới đầy đủ hạnh phúc, muốn….”
Tô Hà ngắt lời Kỷ Mạch Hằng: “Mọi chuyện qua rồi thì cứ để nó qua, chúng ta không thể quay lại được nữa rồi.
Dù có được sự chấp thuận từ mẹ anh thì cũng chẳng có gì thay đổi, Tô Hà vẫn là Tô Hà, Kỷ Mạch Hằng vẫn là Kỷ Mạch Hằng.”
“Đừng như vậy, chúng ta còn có con, em không thể nhẫn tâm…”
“Em nhẫn tâm sao? Anh biết không, lúc em rời khỏi anh, anh biết em đau thế nào không? Biết em trong những năm qua khổ sở như nào không? Đến lúc đau đẻ còn không có lấy một người bên cạnh, bị người đời coi khinh, con em bị người ta trêu đùa chỉ vì không có cha, giờ đây khi em được yên ổn thì anh và gia đình anh lại đến, anh bảo em lấy anh, em còn có thể chấp nhận? Con gái chúng ta chỉ vì không có thân phận bị người khác trêu đùa khổ sở đến phát điên phát dại.
Bao năm qua lúc nào em cũng nhớ anh, chưa từng có lúc nào quên được, cho đến giờ khắc này em cũng không hề quên, trái tim em, nó không thuộc về em nữa rồi, nó bị lấy cắp từ hai mươi mấy năm trước, em sớm đã thành người không tim, chịu đựng sống qua ngày.”
“Hôm nay gia đình anh đồng ý, những ngày sau thì sao? Anh bảo em phải đối mặt thế nào? Cảm giác không an toàn anh hiểu không?”
Kỷ Mạch Hằng day dứt, đưa tay lên kéo Tô Hà vào lòng, bàn tay ôm lấy gương mặt nhỏ bé kia, trán hai người chạm vào nhau, Kỷ Mạch Hằng nhắm mắt, khẽ an ủi: “Đừng sợ, anh biết em khổ sở, biết em lo lắng, nhưng em yên tâm anh đã không còn là Kỷ Mạch Hằng của trước đây.
Anh là một người đàn ông, có sự nghiệp riêng của mình.”
Tô Hà vẫn lắc đầu, nước mắt tràn xuống hết gò má của bà: “Không được, em vẫn không thể mạo hiểm, một lần đã là quá đủ.”
“Tô Hà, em còn yêu anh không?”
Một câu hỏi như lời chất vấn từ chính bản thân Kỷ Mạch Hằng.
Tô Hà im lặng, sự im lặng này chính là đáp án, sâu trong ánh mắt bà vẫn còn tình cảm, làm sao có thể quên được đây, mối tình đầu cũng chính là mối tình cuối cùng.
“Em dùng hai mươi mấy năm qua để chứng minh tình cảm, bây giờ anh còn hỏi em có yêu anh không? Nếu không yêu sao phải chịu đựng, không yêu sao phải tự mình khổ sở, không…”
Kỷ Mạch Hằng hôn lên mắt bà, mũi, môi dùng hành động để chứng minh tất cả.
Tô Hà phản kháng, liên tục đẩy Kỷ Mạch Hằng ra dần dần cũng bị nụ hôn khuất phục.
Nỗi nhớ nhung triền miên không dứt, nỗi đau kéo dài hết tuổi thanh xuân tích tụ bấy lâu nay hòa quyện theo nụ hôn đánh tan đi tất cả.
Chỉ một nụ hôn e là sẽ khó có thể nói lên niềm khao khát giữa hai người.
Kỷ Mạch Hằng luồn tay ra phía sau, từ từ chạm vào khóa kéo liền một nhắt.
Váy theo đó mà trượt cuốn đất, cơ thể của người phụ nữ hiện ra cuốn hút lấy người đàn ông.
Kỷ Mạch Hằng lấy tay đặt sau gáy, đẩy cả cơ thể Tô Hà về phía trước.
Đầu lưỡi theo đó mà hôn lên cổ rồi phía sau tai.
Cơ thể Tô Hà run lên từng đợt.
Nhận thấy điều này Kỷ Mạch Hằng nhanh chóng bế cô về phòng ngủ.
Cửa phòng đóng sầm lại, một đôi nam nữ hôn môi cuồng nhiệt.
Kỷ Mạch Hằng kéo dây buộc tóc trên đầu Tô Hà xuống, đẩy cô ngã về phía giường rộng lớn.
Mái tóc xoăn đen bóng từng lọn, tô điểm cho làn da trắng mịn của cô.
Mắt cô mở to, nhìn lên trần nhà, đầu óc rơi vào mê loạn.
Khi da thịt chạm vào nhau, một luồng nhiệt theo cơ thể cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ kịch liệt.
Cảm giác xa cách bấy lâu, lạ lẫm nhưng cũng rất ngọt ngào đưa hai người trở về cuộc kíƈɦ ŧìиɦ đầu tiên.
Bên ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt mưa hắt vào cửa kính lau sạch bụi bẩn lâu ngày.
Tiếng mưa lấn át tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ.
Khi gỡ bỏ vật cản cuối cùng trên cơ thể Tô Hà, Kỷ Mạch Hằng khàn