Tô Tư Yên suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ hiện tại của cô với Phó Mặc Thần.
Thực ra mà nói, cô cũng chưa biết được là anh yêu cô hay là chỉ muốn chơi đùa.
Cô cũng không rõ trước đây xảy ra chuyện gì chỉ là bây giờ đứng giữa hai sự lựa chọn, một là ở lại, hai là ra đi.
Thực tâm cô biết rằng bản thân cô vẫn còn yêu anh, cô không dám thẳng mật thừa nhận nhưng cô hiểu trong lòng cô lúc nào cũng có chỗ đứng dành riêng cho Phó Mặc Thần.
Bất kể là anh có tổn thương cô ra sao, cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh tận hưởng cuộc sống đời thường và giản dị nhất.
Bây giờ không còn cách biệt về địa vị nhưng cô không dám chắc lòng anh có cô hay không.
Tối nay, cô quyết định sẽ nói chuyện này với anh.
Buổi chiều sau khi tan làm, cô trên đường về như mọi hôm.
Cô ở biệt thự của Phó Mặc Thần ngày ngày có xe đưa đón lúc đầu cô cũng phản đối nhưng không hiểu sao Phó Mặc Thần nhất định bắt cô phải làm như vậy.
Anh lo cho sự an toàn của cô sao? Cô cũng đâu còn là đứa trẻ nữa, cô biết tự chăm sóc bản thân.
Đường về nhà hôm nay khá khác so với mọi hôm, cô đã nhận ra sự thay đổi này.
Tài xế cũng không phải người thường ngày.
Lúc này cô liền nhanh trí lấy điện thoại gọi cho Phó Mặc Thần, anh vừa nghe máy cô liền khẩn trương: “Dì Hoa, hôm nay con muốn ăn chút canh, dì nhớ nấu nhé, dạy bọn trẻ nhiều, con thấy hơi mệt, nhớ cho thêm gừng.”
Cô vẫn không tắt máy, giấu điện thoại vào trong ghế.
Ánh mắt tài xế liên tục liếc nhìn cô, phía trước có một chiếc xe moto lao đến, tay anh ta cầm một khẩu súng bắn liên tục nhiều phát trên chiếc xe.
Tài xế cua một đoạn dài, lái xe đâm thẳng vào người lái moto đó.
Không chỉ có một tên mà lúc này, nhiều tên không biết từ đâu ra, cầm súng bắn liên tục vào chiếc xe.
Xe bọc thép nên không bị ảnh hưởng.
Tài xế liền dặn cô: "Tô tiểu thư, cô mau gọi cho cậu Phó tới chi viện, tôi yểm trợ cho cô, nhớ kĩ sau khi tôi ra tuyệt đối không được mở cửa cho tới khi cậu Phó tới.
Vừa nói xong cậu ta liền cầm theo súng chạy ra.
Phó Mặc Thần ở đầu dây bên kia nhanh chóng tra ra chỗ của cô, lái xe đến thẳng đó.
Vệ sĩ anh sai theo bảo vệ cô đều bị gϊếŧ chết.
Ngay cả đến tài xế cũng bị bắn cho không còn hình dạng.
Cô bịt tai lại, chờ Phó Mặc Thần đến.
Cô không biết tại sao mình lại bị truy sát.
Hai năm trước cũng vậy, hai năm sau cũng vậy, cô vốn dĩ chẳng biết họ là ai.
Bọn họ chĩa súng vào xe bắn liên tục, chiếc xe rung chuyển, kính không vỡ, từng đầu súng chĩa thẳng trước mắt.
Cô nghe thấy tiếng bọn họ nói: “Mang lựu đạn đến đây, tao không tin không làm gì được con nhỏ đó.”
Giờ này cô chỉ biết thầm cầu nguyện gọi tên Phó Mặc Thần.
Tên cầm đầu nói: “Hôm nay phải gϊếŧ bằng được nó bằng không tụi mày sẽ chết thay.”
Lựu đạn được mang đến, vừa nhấc lên, tiếng súng từ phía khác nổ rầm rầm.
Cô nhận ra Phó Mặc Thần trong số đó.
Hàn Lục với ánh mắt lạnh lẽo, cầm khẩu súng lướt qua một lượt.
Người chết như ngả dạ, vài tên muốn bỏ trốn nhưng làm sao thoát khỏi tay anh đây.
Hàn Lục tóm gọn hết cả đống, cho người thu dọn xác chết, còn Phó Mặc Thần mở cửa xe, bế cô ra: “Về nhà thôi, an toàn rồi.”
Tô Tư Yên nhắm chặt mắt, ôm lấy cổ anh, Phó Mặc Thần ra lệnh, đoàn người quay về.
Trên xe Tô Tư Yên nghi hoặc: “Tại sao bọn họ lại nhắm đến em?”
Phó Mặc Thần trả lời đại: “Chắc chỉ là đám người khủng bố mà thôi.”
“Anh đang giấu em chuyện gì đúng không? Lúc nãy em có nghe chúng nói rõ ràng nếu không gϊếŧ được em bọn họ cũng sẽ bị bỏ mạng.”
Phó Mặc Thần cũng đang tức giận lắm, lái xe hôm nay của cô là thuộc hạ mà anh rất ưng ý, nhưng hôm nay vì bảo vệ cô mà chết không toàn thây.
Anh hiện giờ cũng không biết rốt cuộc là ai ra tay.
Nếu biết được anh tuyệt nhiên cho bọn chúng không toàn thây.
“Em bình tĩnh đi, anh cũng chưa biết bọn chúng là ai.”
Không khí