Một cơn mê man khiến bà chìm vào giấc ngủ say.
Cảm giác quen thuộc bà an toàn này khiến bà ấy hạnh phúc.
Một giấc ngủ dài.
Tô Tư Yên cùng Tô Hà và Kỷ Mạch Hằng tiến vào khách sạn.
Bọn họ vừa tới nhân viên nhanh chóng chạy ra đỡ, mà mang vali lên giúp.
Cô đặt thêm một phòng nữa cạnh đó.
Nhân viên khách sạn dẫn họ lên nhận phòng, tận tình giới thiệu, phong cách rất chuyên nghiệp.
Kỷ Mạch Hằng xem qua phòng, cũng không có gì để nói.
Thu xếp xong hành lí cũng đã là trưa muộn, Kỷ Mạch Hằng cất giọng: “Chúng ta đi ăn cơm được không? Rất lâu rồi gia đình chưa ăn chung một bữa nào, à không phải là lần đầu mới phải, tiện thể ta cũng có một vài điều muốn nói.”
Không gian trở nên im lặng, Tô Hà biết ông ấy sắp nói chuyện gì, Tô Tư Yên cũng không có gì bất ngờ chỉ là đột nhiên không có gì để nói.
“Đi thôi, em cũng đói rồi.”
Tô Tư Yên cũng phụ thêm: “Con cũng vậy.”
Kỷ Mạch Hằng gọi một cuộc điện thoại, người nhà họ Kỷ tới đón ông.
Một chiếc Rolls-Royce chờ sẵn ngoài cửa chính của khách sạn.
Vừa nhìn thấy chiếc xe, Tô Hà cũng không ngạc nhiên mấy còn Tô Tư Yên thì biết rõ, hãng xe này đắt đỏ ra sao.
Thân phận cùng địa vị của Kỷ Mạch Hằng cũng dần dần được hé lộ.
Người lái xe đứng trước đó, nhìn ông chào: “Thiếu gia, cậu về rồi.”
Kỷ Mạch Hằng gật đầu, mở cửa xe cho hai mẹ con.
Ngồi trên xe, không ai nói gì cả, không khí im lặng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nghĩ về rất nhiều chuyện.
Tô Tư Yên trước nay chưa từng để ý gia cảnh của ông ấy.
Dù có ra sao thì ông ấy vẫn là người mà mẹ cô yêu và cũng là người cha mà cô ao ước muốn có như những bạn khác từ khi còn nhỏ.
Trước kia khi cuộc sống của hai mẹ con không có đàn ông để dựa vào rất cực khổ.
Cô chỉ là một đứa trẻ đã luôn nhận phải sự chế giễu của bạn bè.
Một đứa trẻ không cha, một người đàn bà không chồng.
Cuộc sống mưu sinh khó khăn xen lẫn vào đó là những tiếng gièm pha, những lời đồn thổi từ miệng thiên hạ.
Cho đến khi cô lớn khôn, hiểu được những gì bọn họ nói, hiểu được mình khát khao một người cha ra sao thì lúc ấy ông cũng không xuất hiện.
Cô đã từng rất ghét người cha này, cô không thể chấp nhận một người đã bỏ rơi hai mẹ con để sống một cuộc đời khác.
Nhưng cô đã sai, lúc hai người gặp lại, từ ánh mắt đến cử chỉ đều rất dịu dàng, ánh mắt ấy chứng tỏ ông ấy yêu mẹ nhiều hơn những gì mọi người nghĩ.
Lỗi cũng không xuất phát từ phía ông ấy.
Bất kể ra sao thì hiện tại, cô cũng có một gia đình hoàn chỉnh, cô không khao khát gì, mong muốn của cô bây giờ là hai người sống thật tốt là được rồi.
Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng cao cấp, nhân viên thấy xe của ông thì chạy ra mở cửa, cúi đầu chào.
Ông mở cửa cho hai mẹ con xuống, nhân viên dắt ba người đến một phòng bao sẵn.
Mang menu đặt trên bàn.
Kỷ Mạch Hằng nhìn menu gọi món, tất cả món ăn đều là món mà cô và Tô Hà thích.
Chút quan tâm nhỏ nhặt này so với người khác thì chỉ là những chuyện cỏn con không đáng nói, còn đối với cô lại to lớn và hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nhân viên phục vụ hỏi lại một lần nữa: “Có thêm sữa nóng không ạ?”
Kỷ Mạch Hằng trả lời: “Không cần đâu.”
Tô Hà tròn mắt nhìn ông, khi nhân viên rời đi ông mới giải thích: “Không phải trước đây em nói khi nào mệt mỏi thì nên uống một cốc sữa nóng hay sao? Việc uống sữa nóng với anh trở thành một thói quen rồi.”
“Anh uống sau ăn vài tiếng chứ? Bác sĩ mà không nắm rõ việc uống sữa lúc nào sẽ tốt ư?”
“Dù là bác sĩ thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, thất tình không tránh khỏi mệt mỏi.”
Câu này như một gáo nước lạnh tạt vào người Tô Hà khiến cô hối hận.
“Vậy là anh đang trách em?”
“Anh nào dám, chỉ là cảm thấy khi đó thật khó khăn, không ngày nào là anh không thấy nhớ em.”
Tô Tư Yên xua tay: “Con đến đây ăn cơm, không phải ăn cẩu lương.”
Cả ba người đều cười vui