Tô Hà trả lời: “Có rất nhiều chuyện ta muốn nói với con, chúng ta vào phòng đi.”
Tô Tư Yên mở cửa cho Tô Hà vào, vừa vào cô liền nói: “Nếu là chuyện con yêu ai thì thôi, chúng ta dừng ở đây đi, tạm thời con muốn ở một mình.”
Tô Hà lắc đầu: “Mẹ xin lỗi vì trưa nay đã nóng nảy như vậy.
Sau khi nghĩ lại, mẹ cũng sẽ vẫn nói là không tán thành con quay lại với người đàn ông đó nhưng mẹ sẽ không ép con, quyền lựa chọn thuộc về bản thân con, mẹ và cha con sẽ ở bên cạnh khi còn cần, đừng giận dỗi nữa.”
Tô Tư Yên lại gần ôm lấy mẹ, giọng buồn bã: “Làm sao con có thể giận mẹ đây, thực ra con cũng quá cố chấp, con xin lỗi.”
“Ngốc quá, mẹ chỉ sợ con tổn thương thêm lần nữa thôi.”
“Con sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.”
“Vậy được rồi, bây giờ mẹ sẽ nói đến chuyện thứ hai.”
Tô Tư Yên ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy mẹ?”
Tô Hà lần nữa đề nghị: “Ta với cha con quyết định chuyển về Kỷ gia ở, con cũng đi cùng chúng ta đi.”
“Con…”
Tô Hà giải thích: “Thực ra sức khỏe của bà nội dạo này không được tốt, tâm trạng cũng bất ổn, ta với cha con muốn ở đó tiện thể chăm sóc bà ấy luôn.
Còn con, nếu được thì cũng nên chuyển về đó.”
Tô Tư Yên cân nhắc một chút, thật ra nếu chuyển về nhà họ Kỷ cũng không có gì là không được.
Chỉ là việc gặp anh sẽ khó khăn hơn một chút.
Bây giờ bà nội đang cần cô, dù không có nhiều tình cảm nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, cô không thể thờ ơ mà bỏ mặc huống chi cô còn là một y tá, lương tâm cô không cho phép mình làm vậy.
“Được con sẽ chuyển về đó, mẹ chờ con một lát.”
Cô vào tủ thu dọn đồ đạc, hành lí của cô không nhiều nên việc thu dọn cũng nhanh hơn.
Xe hơi đợi hai người dưới tầng, Kỷ Mạch Hằng cho người chuyển hành lý của họ về Kỷ gia còn Tô Hà và Tô Tư Yên ngồi lên xe ông trở về Kỷ gia.
Chuyến đi này cả ba người đều im lặng, mỗi người đều có những suy nghĩ trong lòng.
Kỷ Mạch Hằng lo lắng cho bệnh tình của Hàn Mạch, Tô Hà suy nghĩ về việc của Tô Tư Yên, Hàn Mạch còn cô thì bận lòng về Phó Mặc Thần.
------------------------
Phó Mặc Thần trong công ty đầu óc chỉ nhớ tới cô, suốt cả buổi ngồi nhớ cô.
Anh đang lập một kế hoạch, anh muốn họ cũng như những cặp đôi bình thường, hẹn hò, đi xem phim, có những giây phút của hai người.
Bắt đầu từ những điều đơn giản nhất.
Thực ra anh có một vấn đề vẫn lo lắng trong những ngày qua.
Chưa tìm được Bằng Hối vậy nên anh chưa thể để cô một mình.
Rất nhiều lần anh đã suy đoán những việc cô bị thương rồi bị ám sát đều có liên quan đến lão già ấy.
Phải giải quyết xong vụ này anh mới đường đường chính chính kết hôn mới cô được.
Hai người sẽ hạnh phúc.
----------------------
Đêm xuống, tại Phó gia, Phó Hạo vẫn ngồi trên bàn xem từng tấm ảnh của gia đình ông trước đó.
Vẻ mặt vui cười của Phó Mặc Thần rất đáng yêu, khác xa với bây giờ.
Từ ngày chuyện của Bối Như Ý xảy ra anh cũng chưa về nhà lần nào.
Một lão già như ông sống trong căn biệt thự lớn như vậy khó tránh khỏi hiu quạnh.
Nhiều lúc ông thực rất muốn gọi anh về nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuộc sống của anh dường như không liên quan đến ông nữa rồi.
Dù là ông cháu ruột thịt nhưng Phó Hạo chưa một lần cười tươi với Phó Mặc Thần.
Hai người họ cứ lạnh lùng với nhau như vậy.
Tình cảm ông cháu ngày trở nên xa cách.
Nhiều lúc ông muốn nhìn thấy Phó Mặc Thần mà ước muốn nhỏ nhoi đó cũng không thể thực hiện được.
Có phải ông đã quá nghiêm khắc rồi không.
Lẽ ra ông không nên xen vào chuyện tình cảm của nó, khiến cho bây giờ ông cháu không thể nhìn mặt nhau ông cũng đau khổ lắm chứ.
Quản gia lại gần khuyên ông đi nghỉ sớm nhưng đều bị ông cự tuyệt.
Ông chưa muốn đi nghỉ chút nào, ông đang đợi Phó Mặc Thần trở về.
Quản gia phía dưới nhà nhấc điện thoại gọi cho anh.
Đầu dây bên kia Phó Mặc Thần nhấc máy: “Có chuyện gì không?”
Quản gia ấp úng: “Lão gia ông ấy rất