Tống Thi trong cơn tức giận đã lấy tập tài liệu liên tục đập vào người Tống Ngôn, anh ôm đầu chạy như một đứa trẻ.
Tống Thi vừa đuổi theo vừa mắng: “Thằng con bất hiếu, tao nuôi mày khôn lớn để mày ngao du thiên hạ không thèm nhìn mặt cha mày nữa.
Hơn hai năm trời mày biệt xứ, tao không gọi thì mày cũng không nhớ đến mày có người cha này nữa đúng không?”
Tống Ngôn lấy cớ: “Con đi theo cậu mở mang sự nghiệp cho dòng họ, cha bây giờ còn mắng con.”
“Mày, thằng oắt con này, mày lại lôi cậu mày vào đi.
Có bận đến đâu thì mày cũng phải gọi điện về cho tao chứ, mày… tao không có đứa con nào như mày.”
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Tiếng ho của Tống Thi làm Tống Ngôn lo lắng, anh dìu Tống Thi vào ghế ngồi, xoa bóp lưng cho ông, giọng dỗ giành: “Cha à, cha xem đừng vì thằng con bất hiếu này mà tổn thương thân thể.
Dạo này cha gầy quá, để con xem nào.”
Tống Ngôn nhìn sắc mặt ông, bắt đầu khám sao bộ nhưng bị Tống Thi ngăn lại.
Ông kéo tay anh xuống, nghiêm giọng nói: “Tao cũng là bác sĩ, chỉ là cảm nhẹ thôi, mày không phải giễu võ dương oai trước mặt tao.”
“Được rồi, cha đừng giận nữa, con biết lỗi rồi, lần sau con sẽ cố gắng gọi cho cha được chưa?”
“Lại còn lần sau ư?”
Tống Ngôn xua tay: “Không, không có đâu cha.
Cha gọi con về lần này có chuyện gì không?”
Tống Thi uống một ngụm nước tiếp tục nói: “Ta muốn đi xem tình hình cô mày thế nào, gọi mày về quản lý bệnh viện giúp tao.”
“Cô dạo này thế nào?”
“Vẫn vậy thôi.”
Tống Ngôn gật đầu, dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành Tống Thi: “Cha con với nhau, cha đừng gắt gỏng như vậy, cái bệnh viện này cha không có ở đây vài hôm cũng đâu có sao.”
“Tao gọi mày về chủ yếu là để tiếp quản gia nghiệp, còn công ty nữa, nhà họ Tống mày là trưởng nên biết đường mà dẫn dắt, đừng suốt ngày lông bông nữa.”
Tống Ngôn nghe vậy suy nghĩ một lát rồi không nói gì nữa.
Trước nay Tống Thi không hề ép buộc anh phải làm bất cứ chuyện gì kể cả việc liên quan đến sự nghiệp.
Hôm nay ông ấy tự dưng thay đổi khiến anh có chút không vui.
Tống Thi dạo này gầy đi nhiều, nhìn ông như vậy Tống Ngôn cũng cảm thấy xót xa.
Cha con hai người thường hay có cãi vã nhưng đó chỉ là một chút muối cho bát cơm trắng mà thôi.
Cả hai đều biết tình cảm cha con sâu đậm đến bao nhiêu.
“Con biết rồi.”
“Được rồi, cầm chìa khóa xe về nghỉ đi, mai còn đi làm.”
“Vâng.”
Bóng lưng Tống Ngôn đi xa Tống Thi mới chạy vào nhà vệ sinh ho một lần dài.
Tiếng ho làm người khác đau đớn.
Máu theo đó cũng tuôn ra ngoài.
Mùi máu tanh nồng hòa quyện với mùi thuốc khử trùng làm người ta khó chịu.
Thật ra, Tống Thi biết những gì bản thân vừa làm có chút quá đáng, nhưng ông không còn nhiều thời gian nữa.
Trước khi rời khỏi thế giới này ông muốn tận mắt nhìn Tống Ngôn yên ổn sự nghiệp, nếu có thể có gia đình nữa thì càng tốt, chỉ tiếc là ông không đợi được.
Hôm trước ông mới nhận kết quả xét nghiệm, bản thân ông là bác sĩ nên cũng không ngạc nhiên cho lắm, chỉ là vẫn còn nhiều nuối tiếc.
Trong những ngày này ông sẽ cố không để Tống Ngôn biết, muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn, máu mủ ruột thịt cho đến cuối cùng mới quan trọng.
Ngày mai ông sẽ đi xét nghiệm lại lần nữa, ung thư phổi suy cho cùng cũng đâu có gì đáng sợ.
-------------------
Tống Ngôn kéo va li tới thang máy, chờ thang máy mở cửa rồi bước vào.
Những gì hôm nay Tống Thi nói với anh quả thực có chút đột ngột.
Thực tình mà nói về tiếp quản sự nghiệp anh vốn dĩ không thích.
Điều anh muốn chỉ là một bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân, cứu sống mạng người chứ không phải là ông chủ ngày ngày ngồi trên bàn giấy kí hàng loạt các quyết định.
Anh suy nghĩ rất nhiều, Tống Thi thực ép anh làm vậy.
Bóng dáng anh trở nên cô độc hơn bao giờ hết, người phụ nữ anh thích lại không cho anh cơ hội.
Tống Ngôn không được theo những ý mình muốn.
Anh cảm thấy rất thất vọng về cuộc đời.
-------------------------
Tô Tư Yên sau khi ta ca trở về phòng thay đồ cởi bỏ đồng phục, mặc lại quần áo bình thường, ôm bó hoa của Phó Mặc Thần trên tay tiến lại gần thang máy, bấm nút xuống rồi chờ.
Cô móc trong