Tiếng Tô Tư Yên gào thét: “Không có ý đó vậy thì là ý gì? Anh muốn biết quan hệ giữa em và Tống Ngôn đúng không? Là bác sĩ và bệnh nhân đấy.
Khoảng thời gian trước anh bỏ rơi em, em đã phát điên, em ở trong bệnh viện tâm thần gần hai năm, khó khăn lắm mới hồi phục và được ra ngoài, nhưng em không ngờ lại có thể gặp anh.
Anh còn nói yêu em.
Tin được không khi người đàn ông vứt bỏ mình trước kia lại nói yêu mình… haha… tất nhiên là không tin rồi, em vẫn luôn hoài nghi, có phải anh thích thân thể này hay em còn có giá trị nào khác mà anh lại yêu em đến vậy, người phụ nữ xinh đẹp như Bối Như Ý anh còn bỏ qua thì em rốt cuộc là yêu hay là vấn đề nào khác.”
Tô Tư Yên đẩy anh ra, mắt ngấn lệ, vết thương vừa sáng được cố định lại đau đớn vô cùng.
Sao lại là cãi vã như vậy? Rốt cuộc thì tình yêu là gì? Chẳng lẽ cô đã sai rồi sao?
Phó Mặc Thần kéo cô lại nhưng vô tình chạm vào vết thương của cô.
Mặt Tô Tư Yên biến sắc dường như đau không chịu được.
Phó Hạo cùng người làm thấy to tiếng nhưng cũng chẳng ai dám can ngăn, chuyện của người trẻ nên để họ tự giải quyết thì hơn.
-------------------------
Sáng sớm Tô Hà tỉnh dậy, đi qua phòng Tô Tư Yên liền không thấy cô đâu, cửa phòng mở toang, máy sưởi cũng tắt từ bao giờ, cả phòng lạnh ngắt.
Lúc cô về bà đã thấy nghi ngờ một chút.
Bộ dáng rón rén chậm rãi bước chân vào phòng càng làm bà chắc chắn đêm qua cô không ở nhà.
Vết thương trên tay cô đập thẳng vào mắt bà.
Tô Hà không nhịn được giữ cô lại gặng hỏi: “Đêm qua con đi đâu?”
Tô Tư Yên chột dạ, giả vờ thản nhiên: “Đêm qua con vẫn ở nhà mà, có chuyện gì sao mẹ?”
Tô Hà giữ vào vết thương trên tay, cô liền nhíu mày, đau đớn không thôi.
Vừa thấy biểu hiện của cô Tô Hà liền cẩn thận xem lại vết thương.
Chuẩn đoán sơ bộ là bị nứt xương, chưa kịp để cô giải thích bà đã kêu người mang dụng cụ y tế lên.
Sau khi được băng bó lại, bà cẩn thận đỡ Tô Tư Yên lên giường ngồi, vẻ mặt đầy lo âu, câu đầu tiên vẫn là chất vấn: “Đêm qua con đi gặp người đàn ông kia?”
Tô Tư Yên không nói gì đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Thái độ của Tô Hà liền thay đổi, sắc mặt trở nên khó coi hơn bao giờ hết, lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Tư Yên thấy mẹ tức giận như vậy.
“Con có thể trưởng thành hơn một chút không? Người đàn ông ấy rốt cuộc đã cho con uống thứ bùa mê thuốc lú gì mà con không thể dứt ra được? Con có bị điên không? Hắn ta không hề yêu con, con cứ cố chấp như vậy làm gì?”
Tiếng Tô Hà vang khắp phòng, bên dưới Kỷ Mạch Hằng nghe thấy vội chạy lên, thấy bộ dạng tức giận của Tô Hà ông ta cũng chưa rõ rốt cuộc là chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm em cũng nên để mọi người ngủ thêm một lát nữa.”
Tô Hà cau mày nhìn Kỷ Mạch Hằng, ông ta không nói gì thêm nữa.
Lúc này Tô Tư Yên trước mắt vẫn im lặng không nói câu nào.
Kỷ Mạch Hằng sau khi thấy vết thương trên tay cô liền nhíu mày, một lần nữa chất vấn cô: “Tay con làm sao kia?”
Tô Hà lên tiếng giải thích cho cô: “Trốn ra ngoài cả đêm vừa sáng mới về, xương bị nứt sưng phù,”
Giọng nói của bà có chút lạnh lẽo đan xen đau đớn, Kỷ Mạch Hằng nhìn ra được nhưng Tô Tư Yên thì không.
Từng đợt chất vấn của hai người càng làm cô thêm mệt mỏi.
Cô với Phó Mặc Thần đang có chút mâu thuẫn, hiện tại cô không còn tâm trạng để giải thích bất cứ điều gì.
Cô lên tiếng: “Hiện giờ con không có tâm trạng để tranh cãi với mẹ, con muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tô Tư Yên quay đầu đi về phía giường ngủ, Tô Hà giận dữ kéo tay cô lại, một lần nữa chất vấn: “Con đừng lại đó, nếu hôm nay con không nói rõ đừng hòng đi ngủ.”
Cô mệt mỏi lắm rồi, cả người không còn hơi sức, đối mặt với sự chất vấn này cô quả thực không chịu nổi.
Ai đó hãy giúp cô, dù chỉ là một lát