Ngoài ban công, Kỷ Mạch Hằng ôm lấy Tô Hà, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc bà.
“Em nói chuyện với Yên Yên chưa?”
Tô Hà gật đầu: “Em nói rồi, con bé có vẻ vẫn đau lòng lắm.”
Kỷ Mạch Hằng gật đầu: “Anh nói rồi, con bé bây giờ cũng đã lớn, chúng ta không nên quá xen vào chuyện tình cảm của nó, anh hiểu là em muốn tốt cho nó nhưng trước hết em phải kiềm chế cảm xúc trước, hôm đó anh thực sự bị em dọa.”
Tô Hà quay lại lườm ông một cái, giọng đe dọa: “Anh thực sự bị dọa?”
Kỷ Mạch Hằng liền dơ hai tay lên, vẻ mặt tươi cười: “Anh chỉ cảm thấy khi em tức giận vẫn rất xinh đẹp.” Câu này của Kỷ Mạch Hằng đã chọc Tô Hà cười, căng thẳng mấy ngày qua cũng chấm dứt.
Kỷ Mạch Hằng tiếp tục ôm từ phía sau của bà giọng thủ thỉ: “Nãy anh thấy Yên Yên vào phòng của mẹ, còn ôm theo gối, chắc nó có tâm sự gì đó.”
“Ừ, nãy em cũng thấy mẹ ngoài đó nên vào trước, thực ra em cảm thấy mẹ anh cũng rất là ấm áp không giống với vẻ bề ngoài, chỉ là không biết cách bày tỏ.”
“Bà ấy thực sự cô độc từ sau khi cha anh mất đi, anh cũng không thể thay thế được, anh mong Yên Yên sẽ làm thay đổi suy nghĩ của bà ấy.”
“Em cũng mong vậy.”
“Được rồi, ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào trong thôi.”
Kỷ Mạch Hằng ôm Tô Hà bế bà vào bên trong, đóng cửa ban công lại, đêm lạnh dần dần qua đi.
---------------------
Sáng sớm hôm sau Tô Tư Yên tỉnh dậy, rón rén rời khỏi phòng của Hàn Mạch.
Người già thường ngủ không được sâu, cô không nỡ làm bà tỉnh.
Như thường lệ cô về phòng vệ sinh cá nhân xong xuống dưới nhà ăn sáng.
Đột nhiên đang ăn cơm thì có người mang một bó hoa to vào đưa trước mặt cô.
“Tiểu thư, hoa của Phó tiên sinh gửi đến cho cô.”
Tô Hà không có biểu hiện gì vẫn tập trung ăn, dường như bà không ép buộc cô nữa.
Còn cô đứng dậy nhận lấy bó hoa đem lên phòng.
Trong hoa cũng không có bưu thiếp như lần trước, chỉ là một bó hoa hồng tươi màu đỏ thẫm.
Điện thoại cũng không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Phó Mặc Thần, anh rốt cuộc là đang muốn làm gì đây.
-------------------
Hôm nay cô xin nghỉ ở bệnh viện để đi cùng Kỷ Mạch Hằng làm thủ tục sang tên đổi họ.
Thực ra chỉ cần giao cho luật sư là được nhưng Kỷ Mạch Hằng muốn một nhà ba người họ có thời gian ra ngoài chơi, ông muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước đây không có ông bên cạnh hai mẹ con.
Một chuyến picnic ngoài trời, cô cũng không còn bé nữa, những khoảng thời gian như này vô cùng trân quý.
Xe dừng trước một cái hồ, xung quanh hồ đều là những gia đình, cặp đôi đi picnic, cắm trại.
Không khí ở đây rất ấm áp và yên bình.
Tô Hà mang đồ trong xe xuống đặt trên một bãi đất trống gần đó.
Cô giúp mẹ trải một tấm thảm xuống, bày đồ ăn, nước uống… xuống.
Kỷ Mạch Hằng tới một tiệm tạp hóa gần đó mua chút đồ cần dùng.
Chủ ý này vốn dĩ là của Tô Hà đưa ra, chứ thực tình thì Kỷ Mạch Hằng chưa từng đi picnic bao giờ.
Kỷ gia xưa nay nếu thực có đi dã ngoại thì cũng đem hẳn máy bay, du thuyền làm những chuyến tiệc tùng xa xỉ chứ không bình dân, xuề xòa như vậy.
Nhưng vì Tô Hà, mọi thứ có thể thay đổi, Kỷ Mạch Hằng chấp nhận làm theo những gì mà Tô Hà muốn.
Kỷ Mạch Hằng vừa đặt đồ xuống, điện thoại của ông liền reo lên.
“Alo”
Đầu dây bên kia là một y tá, vẻ mặt vô cùng gấp rút: “Viện trưởng Kỷ, bệnh nhân phòng 301 bị xuất huyết, đang trong tình trạng nguy kịch, các bác sĩ đều bó tay, viện trưởng Kỷ có thể….”
Người nhà bệnh nhân đột nhiên giật lấy điện thoại của y tá, giọng người đàn ông đó gào khóc: “Bác sĩ, xin anh hãy cứu vợ tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý, cầu xin anh có thể đến đây được không….”
Kỷ Mạch Hằng dập máy nhìn Tô Hà và Tô Tư Yên vẻ mặt chật vật.
Tô Hà mỉm cười nói với ông: “Viện trưởng Kỷ nếu bận thì có thể đi, sinh mạng người không thể lơ là.”
Kỷ Mạch Hằng gật đầu, vội vàng lên xe, Tô Hà nuối tiếc nhìn ông rời đi.
Xe của Kỷ Mạch