Vừa bước ra khỏi đó một xác chết đã đập ngay vào mắt cô.
Tô Tư Yên giật mình hét lên.
Tiếng hét của cô làm bọn chúng phát hiện, liên tục chĩa súng về phía này.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng bát hết tai cô, cô bịt miệng thật chặt, cố gắng không để phát ra âm thanh nào nữa.
Nước mắt cô theo đó chảy xuống, cô sợ lắm nhưng cô sợ mất Phó Mặc Thần hơn sợ cái chết chính vì vậy sau khi bọn chúng rời đi cô lại tiếp tục đi tìm Phó Mặc Thần.
Mong cho tới lúc cô gặp anh, anh vẫn còn lành nặn.
Ổn định được một chút cô nhìn xác chết người đàn ông bên cạnh có một chiếc súng, nhẹ nhàng chạy tới lấy.
người đàn ông đó bị bắn vào giữa trán, máu bắn ra khắp nơi, mắt vẫn bập bõm nhìn cô.
Cô cố chịu đựng để lấy chiếc súng.
Tay cô run rẩy, có một giọng nói sâu trong lòng an ủi cô: “Tô Tư Yên, đừng sợ.” Cô cầm lấy chiếc súng dùng hết sức lực để kéo cò lên rồi tiếp tục đi tìm Phó Mặc Thần.
Ở phía bên này, Phó Mặc Thần đang phải chật vật ẩn lấp.
Vệ sĩ của anh đã chết quá nửa rồi, số còn lại chắc chắn không thể thoát.
Việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng đưa người tới chỗ của Tô Tư Yên, nếu bọn chúng phát hiện ra cô không chừng sẽ rắc rối hơn.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng vẫn không dứt kèm theo đó là tiếng cười: “Ha… a… aa haha… Phó Mặc Thần, tao biết mày đang ở trong đó, nếu mày không ra tao sẽ gϊếŧ tất cả số vệ sĩ còn lại trong biệt thự.”
Anh nhận ra tiếng của người đàn ông đó, không ngờ hắn mất tích hai năm hôm nay lại tự nhiên có mặt ở đây để truy sát anh.
Nếu theo như anh dự tính bọn Hàn Lục còn khoảng mười năm phút nữa sẽ tới nơi để yểm trợ.
Anh tin bọn Hàn Lục sẽ tới, việc của anh bây giờ là cố kéo dài thêm thời gian.
Anh ở đây chỉ lo cho Tô Tư Yên bên đó, anh sợ bọn chúng lỡ như đụng vào cô thì… Trong lòng anh như lửa đốt, vệ sĩ từng người một ra đi.
Phó Mặc Thần nắm chặt súng trong tay, còn hai viên, anh không trụ được lâu nữa.
Anh nhìn quanh đó, có một khẩu súng của tên lúc nãy bị anh bắn nhưng nó ở khác xa.
Nếu chạy ra đó sợ bọn chúng sẽ phát giác.
Phó Mặc Thần ra hiệu cho vệ sĩ rút về phía sau để hai người ở lại.
“Pằng! Pằng!”
Dứt hai tiếng súng anh ném luôn khẩu súng về phía chúng, đẩy xác của một tên gần đó ra.
Ngay lập tức xác đó bị đạn bọc quanh người lỗ chỗ như tổ ong.
Phó Mặc Thần thuận tiện lăn qua phía đó đoạt lấy khẩu súng.
Tính toán của anh có chút chệch, bọn người Bằng Hối ném lựu đạn về phía này.
Phó Mặc Thần vừa chạm vào được khẩu súng thì lựu đạn bay tới.
Lục Tử nhanh chóng nắm lấy lựu đạn, đẩy Phó Mặc Thần ra xa, hắn mỉm cười nói với Phó Mặc Thần lần cuối: “Thiếu gia, giúp tôi chăm sóc mẹ già, nói với bà ấy, tôi không phải là lưu manh nữa rồi.”
“Bùm”
Tiếng nổ mạnh trong không trung, cả cơ thể Lục Tử biến thành cát bụi.
Phó Mặc Thần run rẩy, khẩu súng trong tay nắm không chặt.
Mùi máu tanh xộc lên mũi, căn bệnh kia tái phát không đúng lúc rồi, mùi máu làm anh buồn nôn, cả cơ thể ngã quỵ xuống đất.
Vệ sĩ bên cạnh anh biết anh đang phát bệnh vội vàng chạy lại vỗ lưng giúp anh: “Thiếu gia, hít thở sâu, hít thở sâu.”
Tô Tư Yên cuối cùng cũng đã gặp được vài vệ sĩ của anh.
Cô liên tục hỏi: “Anh ấy đâu? Anh ấy đâu rồi?”
Mặc kệ cô hỏi thế nào họ cũng không nói gì, lúc trước khi gặp được cô Phó Mặc Thần đã dặn kỹ dù cô có nói gì hỏi gì họ cũng không được phép mở miệng.
Nhiệm vụ của họ là bảo vệ cô an toàn rời khỏi đây.
Nhận ra điều gì đó Tô Tư Yên liền gào lên: “Tôi hỏi Phó Mặc Thần đâu? Anh ấy đâu rồi?”
Vẫn là sự im lặng, đến lúc này rồi Tô Tư Yên không thể chịu được nữa liền bỏ chạy, hai người kia nhanh chóng đuổi theo cô.
Vì từng được huấn luyện cấp cao nên với sức của họ cho dù có hai Tô Tư Yên chạy vẫn không hề gì.
Cô nhanh chóng bị bắt, lần này họ vác cô lên trên người, một người yểm trợ.
Tô Tư Yên khóc lóc: “Tôi phải quay lại tìm anh ấy, không có anh ấy tôi sống còn ý nghĩa gì? Anh ấy cũng đối xử tốt với các người mà, tại