“Vậy anh ngủ tiếp đi, em dậy nấu bữa sáng.”
Châu Liên bật dậy, lấy dây buộc tóc bên cạnh cột lại mái tóc dài đen bóng lại, chỉnh lại quần áo rồi xuống giường.
Dịch Tư Nghiêm bên cạnh không nhịn được đành lật chăn ra.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong anh theo cô lên núi hái một chút rau cùng một chút hoa quả.
Buổi sáng có chút mưa nhẹ, đất vẫn còn rất ẩm, Dịch Tư Nghiêm đi phía sau cô mày nhíu lại.
Đất dính bẩn hết lên trên giày anh, trời thì lạnh buốt.
Suốt quãng đường Châu Liên chỉ thấy anh càu nhàu và đòi về.
Sau khi hái được một giỏ sơn trà và một chút rau rừng hai người mới xuống núi.
Lần này Dịch Tư Nghiêm đi trước khoác giỏ sơn trà còn Châu Liên đi sau che ô giúp anh.
Vừa về tới nhà, Á Hiên đã đứng ngoài cửa, con bé đang nấu chút cháo.
Con bé nhìn thấy hai người đều vui vẻ chạy ra.
Dịch Tư Nghiêm để giỏ quả xuống đất, cởϊ áσ khoác ướt bên ngoài ra rồi mới chạy tới ôm Á Hiên.
Con bé cũng rất vui vẻ đón nhận.
“Em định làm gì với số sơn trà này?”
“Dĩ nhiên là đem xuống chợ đổi lấy một chút đồ dùng cần thiết rồi.”
“À.”
“Được rồi, anh với Á Hiên ăn sáng trước đi, em xuống chợ đổi lấy chút nến và một vài cuốn sách.
Lát em còn dạy bọn trẻ.”
Dịch Tư Nghiêm kéo tay cô lại: “Để anh giúp em, em cứ ở nhà chuẩn bị sách dạy đi.”
Châu Liên lưỡng lự: “Anh có biết đường không? Vả lại việc này anh cũng không quen.”
Vừa nói xong thì Á Hiên lên tiếng: “Vậy con sẽ đi với ba ba được không mẹ?”
Châu Liên chưa kịp nói gì thì hai cha con Dịch Tư Nghiêm đã khởi hành.
Suốt dọc đường đi họ đều rất vui vẻ.
Châu Liên nhìn bóng dáng họ khuất dần, trong lòng ấm áp lạ thường.
---------------------
Trở lại căn phòng của Tô Tư Yên, đêm qua sau khi nghĩ kĩ, cô đã quyết định rời đi không phiền đến Châu Liên.
Mặc dù đi lại có chút bất tiện nhưng dù sao thì cũng không thể tiếp tục làm phiền tới cô ấy thêm nữa.
Sáng nay sau khi Châu Liên và Dịch Tư Nghiêm lên núi cô đã nhờ A Đinh giúp cô chuyển sang một căn nhà khác.
Giờ phút này khi Châu Liên mở cửa phòng liền không thấy cô đây, cô ấy rất hoảng hốt.
Cô có viết vài lời trên tờ giấy đặt dưới ly nước.
Châu Liên cầm nên đọc.
“Xin lỗi cô Châu vì khoảng thời gian bất tiện vừa qua.
Tôi biết cô rất tốt, cảm ơn vì những gì cô đã làm và hi sinh cho tôi.
Đi mà không báo trước với cô thực lòng tôi cũng thấy rất hổ thẹn.
Tôi suy nghĩ kĩ rồi, điều kiện ở đây không được tốt cho tôi và con trai tôi nên tôi đã chuyển về thành phố ở cùng với gia đình.
Cô cũng có gia đình riêng của mình, người đàn ông đó dường như yêu cô rất nhiều tuy chưa từng gặp nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được.
Hãy trân trọng người đàn ông đó trở về thành phố rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.
Lần nữa cảm ơn cô rất nhiều.”
Châu Liên cầm tờ giấy, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Thực tâm cô biết rằng Tô Tư Yên rời đi vì sự xuất hiện của Dịch Tư Nghiêm.
Cô tôn trọng quyết định của cô ấy.
Nếu đã vậy thì Dịch Tư Nghiêm và cô trong hôm nay sẽ trở về thành phố.
Nơi này dù sao cũng có rất nhiều kỉ niệm.
Cô ngắm nhìn lại một lần nữa, lấy sách in trong tủ ra chờ bọn trẻ tới.
Châu Liên đã từng sống ở đây năm năm, quãng thời gian này nếu nói dài thì cũng không phải mà nói ngắn cũng không đúng.
Từ ngày cô và Á Hiên đặt chân tới đây, cô làm quen với con người, cuộc sống nơi đây.
Cô vẫn nhớ cái cảm giác lạnh buốt khi ngủ lần đầu tiên trên núi.
Không có lấy một ánh đèn, càng không có bóng lưng quen thuộc của người đàn ông kia để dựa vào.
Cuộc sống rất khó khăn.
Công việc của cô lúc đầu cũng không phải là y tá.
Nếu không nhờ có bác sĩ Từ dạy cô công việc ở trạm y tế e rằng cô cũng không thể trụ được.
Tiếng trẻ con vui vẻ trò chuyện, buổi cuối của lớp học bao giờ cũng khiến người ta không nỡ kết thúc.
Cô nói với