Phó Mặc Thần ngắt lời: “Đừng nhắc tới cô ta nữa.”
Dịch Tư Nghiêm là loại người rất thích chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác, giờ phút này cũng vậy.
“Cậu bây giờ thậm chí còn không muốn nghe tới tên cô ta nữa.
Dạo này Kỷ gia có động tĩnh gì không? Có cần tôi…”
Từng đốt tay Phó Mặc Thần cứng đờ, vết thương từ rất lâu mỗi lần nhắc tới cái tên kia dường như lại đau âm ỉ.
Lần nữa Phó Mặc Thần ngắt lời Dịch Tư Nghiêm: “Lo chuyện của cậu trước đi, nếu cậu còn chọc ngoáy tôi sẽ không can thiệp.”
Dịch Tư Nghiêm cuối cùng cũng chịu im lặng, Phó Mặc Thần gọi Hàn Bân bên ngoài vào thu xếp một chút rồi ký tên vào bản tài liệu đó.
Nhìn thấy chữ ký trên đống giấy lộn nhưng rất giá trị kia Dịch Tư Nghiêm nhếch mép, cầm lên rồi gấp lại: “Được rồi, lát nữa người của tôi sẽ làm việc tiền sẽ nhanh chóng được chuyển tới.”
“Không cần đâu, coi như đây là quà cưới tôi cho cậu, giờ thì cậu về được rồi.”
Dịch Tư Nghiêm đứng dậy rời đi, lúc đi ra cửa vẫn là bộ dạng kiêu ngạo ấy.
Anh ta nắm chốt cửa thở dài: “Tôi cho cậu biết người phụ nữ đó đang ở xxx, cô ta đang không được ổn, tôi khuyên cậu nên đến nhanh thì hơn.”
Phó Mặc Thần giật mình, từng câu từng chữ của Dịch Tư Nghiêm làm máu trong người anh ngưng đọng.
Phó Mặc Thần không biết dùng cách nào mà đứng cạnh Dịch Tư Nghiêm, tay nắm lấy cổ áo anh ta, giọng có chút run run: “Nói, sao cậu biết, cậu thấy cô ấy ở đâu?”
Dịch Tư Nghiêm không ngờ Phó Mặc Thần lại có thể kích động tới mức này.
Anh ta đưa tay lên kéo tay của Phó Mặc Thần xuống, chỉnh lại quân phục trên người: “Cậu nói hận cô ta? Hận chính là bộ dạng này sao?”
“Đừng hỏi nhiều, Dịch Tư Nghiêm nói cho tôi biết cô ấy bây giờ sao rồi?”
“Chắc cậu cũng biết Kỷ gia mới có một đứa trẻ xuất hiện nhỉ?”
Trong đầu Phó Mặc Thần đột nhiên lóe sáng, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Ý cậu là….”
“Dù sao cô ta cũng giúp Châu Liên của tôi rất nhiều, cậu đừng nói là tôi phát tán thông tin.
Tôi chỉ muốn cảm ơn quà cưới của cậu thôi.”
Dịch Tư Nghiêm đóng cửa lại, vệ sĩ bên ngoài thấy anh liền cúi đầu chào, Dịch Tư Nghiêm nhìn họ gật đầu rồi rời đi.
Việc của anh ta đã xong xuôi bây giờ yên tâm cưới Châu Liên được rồi càng nghĩ nụ cười trên miệng anh ta càng nồng đậm y như rượu vang được ủ lâu vậy.
Phó Mặc Thần lấy áo khoác vào vội vàng rời đi, vừa đi vừa sai Hàn Bân chuẩn bị người và trực thang, lần này anh không tin là không tìm được cô.
-------------------------
Bối Như Ý từ lúc bước vào nhà họ Phó càng trở nên đắc ý.
Bối thị cũng ngang nhiên hơn hơn nhiều không còn là vẻ rụt rè trước đây.
Có điều cô ta thấy bất ngờ rằng Phó Hạo đã thay đổi, không chiều chuộng cô ta như trước đây nữa.
Chuyện này cô ta không để tâm lắm, điều cô ta lo sợ bây giờ là Tô Tư Yên đột nhiên xuất hiện.
Phó Mặc Thần tuy không có tình cảm với cô ta nhưng ít nhất vẫn cho cô vị trí nữ chủ nhân của Phó gia, chỉ cần Tô Tư Yên không xuất hiện thì sẽ không có ai có thể cướp được vị trí này từ tay cô.
Cô nên nghĩ cách tìm ra cô ta rồi cho cô ta biến mất khỏi thế giới này có vậy thì địa vị của cô mới được bảo toàn.
“Reng reng reng.”
Chuông điện thoại của cô ta vang lên, Bối Như Ý vội vàng cầm lấy nhấc lên nghe: “Alo!”
Âlm thanh từ phía bên kia truyền lại khiến cô ta chết lặng.
Bàn tay nắm chặt, từng móng tay sắc nhọn xuyên vào da thịt, một dòng máu đỏ tươi rơi xuống đất.
Cô ta ném chiếc điện thoại xuống đất, hét lên: “Á…á…”
Tại sao? Tại sao Tô Tư Yên lại xuất hiện vào thời điểm này hơn nữa Phó Mặc Thần còn đang trên đường đi tìm cô ta.
Cả đầu Bối Như Ý phát điên, cơn tức giận khiến cô ta đập phá đồ trong phòng.
Người hầu bên ngoài cũng không dám lại gần sợ cô ta nổi điên hơn nữa.
Sau một lúc điên loạn thì cuối cùng cô ta cũng ổn định hơn một chút.
Cô ta sai người vào quét dọn còn mình thay đồ chạy ra ngoài.
Xe chở Bối Như Ý dừng lại trước Bối thị, lần này cô ta muốn Bối Vận can thiệp một chút, vừa đến cửa phòng Bối Như Ý