- -Hình như là, cậu thích Giang Thiết Ly mất rồi.
Dịch: Ethereal
Chúc Hoài không biết mình ra khỏi phòng họp thế nào, nhưng trước khi đi, cậu lại nhớ rõ vanh vách vẻ mặt đặc sắc của ba người kia.
Phẫn nộ, chột dạ, kinh ngạc, chỉ mỗi xin lỗi là không có.
Trái tim một con người sao lại có thể kinh tởm đến mức này? Cậu nghĩ.
Rõ ràng vốn là một nhóm anh em thân thiết, nhưng đứng trước lợi ích to lớn lại không thế khống chế nổi lòng mình.
Nhớ lại lúc ấy bọn họ nỗ lực phô bày hết tài năng, từ trong hơn trăm người mà chọn ra nhóm nhạc năm thành viên, vui mừng kích động đến hét chói tai, nhao nhao bảo nhau phải trở thành idol group số một cả nước, bọn họ cũng muốn làm anh em tốt cả đời của nhau.
Thật ra sau khi debut họ không hề thuận buồm xuôi gió, mức độ cạnh tranh trong giới giải trí còn khủng khiếp hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng, công ty quản lý của bọn họ cũng không được coi là đứng đầu trong giới, rất nhiều tài nguyên dâng đến trước mặt rồi vẫn bị người khác nẫng tay trên, những người đó, bất chấp hơn rất nhiều so với bọn họ.
Năm cậu trai trẻ tuổi cùng lắm mới chỉ biết đến những góc khuất tăm tối của giới giải trí đã bị dọa cho sợ hãi không thôi, cảm giác bị người khác giẫm đạp lên thật sự không dễ chịu chút nào, bọn họ không bản lĩnh bằng người khác, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
May thay, họ vất vả hơn người khác, cuối cùng cũng có thể từ từ đi lên cao.
Nhưng mà quá mệt mỏi rồi, họ phải trả giá bằng nỗ lực không biết gấp người khác bao nhiêu lần mới có thể nhận được một sự công nhận, lại còn phải thời thời khắc khắc đề phòng không để bị người khác đá xuống dưới lại lần nữa.
Nếu có chỗ dựa thì tốt quá, người quản lý nói với năm người họ.
Sau đó bọn họ hết tham gia tiệc rượu này lại đến tiệc rượu khác, hết cười lấy lòng nhà đầu tư này lại đến nhà đầu tư khác, quả nhiên là dễ sống hơn trước rất nhiều.
Khổ sở quá lâu rồi, nếm được một lần ngon ngọt là không dừng lại được nữa.
Công ty có người tranh, đồng đội cũng có người giành, chỉ cần hi sinh một "cậu" là được, xong việc thì chốt một câu "đĩa single sau cho cậu làm center" đã là bồi thường thích đáng.
Vừa nhẹ nhàng vừa rẻ mạt, chẳng mất gì mà còn được kiếm lời.
Thật ra đã biết trước rằng bước vào cái giới vẩn đục này rồi mà muốn toàn thân vẹn toàn là rất khó, nhưng cậu vẫn rất cố gắng kiên trì giữ vững giới hạn cuối cùng của mình, ai cũng không khuyên nổi, ai cũng hết cách với cậu.
Cuối cùng vậy mà lại bị hai người anh trai cậu tin tưởng nhất đẩy ra.
Ở gian phòng khách sạn đó, cậu suy sụp giãy giụa, cố gắng kêu cứu, mà hai người cậu gọi là "anh" thì lại ở cách đó không xa, từ đầu đến cuối chẳng hề xuất hiện.
Lúc bị kéo vào cậu mới hiểu ra, cậu bị ruồng bỏ rồi, trở thành tế phẩm để bọn họ lấy được tài nguyên lớn nào đó.
Đến tận bây giờ nghĩ lại Chúc Hoài vẫn cực kì khó chịu, không thể hiểu nổi, mắt xót đắng.
Đêm hôm ấy, cả thế giới này đối với cậu đều thật ác tởm, quản lý, đồng đội, những tên sếp lớn kia!
"Nó chạy đi đâu rồi? Không bắt nó lại để nó báo cảnh sát thì sao?!" Gã đàn ông trung niên vừa dữ tợn vừa nóng nảy phẫn nộ quát.
Chúc Hoài như hồn lìa khỏi xác mà lẳng lặng đứng nhìn chính mình cả người đầy máu vội vàng trốn chạy trên hành lang, trước đấy cậu đâm một tên nhà đầu tư, sau đó cũng cứa phải vũ khí không sắc bén nào đó làm mình bị thương.
Tiếp đó là ở trong phòng họp, quản lý, Vệ Phong, Lưu Kỳ, và cả cấp cao công ty đều tận tình khuyên bảo mà ngăn cản cậu.
"Đừng báo cảnh sát, nghe lời anh Trương, quậy to chuyện này lên cũng không tốt cho ai hết, vả lại chúng ta đấu không nổi với mấy người kia mà.
"
"Single tiếp theo cho em làm center, về sau lại cho em ra album solo! "
Khuyên không nổi thì bắt đầu mắng nhiếc.
"Không phải chỉ ngủ một đêm thôi sao? Bây giờ đắc tội những người đó cậu biết công ty tổn thất mất bao nhiêu tiền bạc không? Biết chúng ta đánh mất bao nhiêu tài nguyên không!"
"Đệt mẹ! Nhóm lão già ấy chỉ mặt thẳng tên muốn mày, bản thân lẳng lơ như thế còn trách ai?!"
Tiếng mắng chửi trách cứ của đồng đội hỗn loạn đan xen cùng lời khuyên bảo an ủi của quản lí, càng ngày càng rõ ràng hơn, sự sợ hãi cùng nỗi tuyệt vọng như cơn thủy triều bủa vây lấy cậu.
Chúc Hoài tựa như con thú non bị mắc kẹt giữa cuộc chiến, không biết phải làm sao mới được.
! !
! !
"Em không sao chứ?" Những lời nói ghê tởm ác độc khiến người khác tổn thương bỗng biến mất, cả đời này Chúc Hoài cũng không thể quên được giây phút đã mang đến dũng cảm và yên tâm cho cậu ấy: "Em muốn đi đâu? Tôi đi cùng em nhé.
"
Người ấy từ từ ngồi trước mặt cậu, như đang dỗ trẻ con: "Đừng sợ hãi, có phải ai bắt nạt em không? Có tôi ở đây, họ không dám tới nữa.
"
Chỉ có Giang Thiết Ly.
May quá, còn có Giang Thiết Ly.
Cậu nghĩ vậy.
"! Chúc Hoài?" Bên tai bỗng truyền tới tiếng gọi quen thuộc, giọng nói vừa trầm thấp lại dịu dàng lành lạnh vang qua hệ thống máy móc có hơi không thật, Chúc Hoài đột ngột bừng tỉnh.
Khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, không ngờ cậu lại khóc rồi, mà điện thoại thì không biết đã thực hiện cuộc gọi tự bao giờ.
"Chúc Hoài?"
Đầu dây bên kia lại gọi lần nữa, Chúc Hoài không cần nhìn tên cũng biết đó là ai, cậu thấp giọng trả lời: "Anh Giang.
"
Mở lời mới phát hiện tiếng mình nghèn nghẹn kinh hoàng.
"Em làm sao vậy?" Giọng nói lạnh lùng của Giang Thiết Ly vương chút dịu dàng: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Chúc Hoài tự biết mình hiện giờ rất túng quẫn, cậu không muốn để lộ vẻ xấu xí nực cười này trước Giang Thiết Ly, lời chữa cháy "xin lỗi ạ em gọi nhầm" khi nói ra lại thành: "Anh ơi, em có thể đến chỗ anh không?"
Tâm tình cậu còn đang đắm sâu trong chuyện xưa không tài nào kiềm chế nổi, tựa như lại quay trở về đêm đen u ám ngày ấy, Giang Thiết Ly là bờ cảng an toàn duy nhất mà cậu có thể nương tựa trốn tránh.
Đầu dây bên kia yên lặng mấy giây, Chúc Hoài từ từ tỉnh khỏi mớ cảm xúc tiêu cực, lúc này mới nhận ra mình đang đưa ra lời yêu cầu đường đột thế nào.
"Em! "
"Em đang ở đâu? Tôi gọi tài xế đến đón em.
"
Câu định nói bị anh ngắt lời, nôn nóng bất an nơi đáy lòng từ từ đi mất, cậu nói cho anh địa chỉ nào đó gần công ty.
Giang Thiết Ly sống tại một khu chung cư cao cấp nổi tiến ở thành phố A, đương nhiên Chúc Hoài từng được nghe nói về chỗ đó, giá nhà đắt đỏ khủng khiếp, ngày xưa thành viên trong nhóm còn đùa với nhau rằng có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một căn nhà ở đó là đủ lắm rồi.
Ai nấy chỉ vừa mới debut, vẫn còn trong sáng ngây thơ như vậy, chỉ có cậu trai nhà giàu đời thứ hai kia ngơ ngơ hỏi: "Hả? Đấy không phải là giá nhà bình thường à?" sau đó bị mọi người cười đùa đập cho một trận.
Không biết xuất hiện từ khi nào, người trong nhóm sẽ vì những chuyện như cậu hát nhiều hơn mấy câu, screentime cậu ta nhiều hơn mấy cảnh, vì sao tôi không phải center mà bắt đầu cãi nhau.
Có fans nuông chiều yêu thương, chỉ vì chút chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi cũng sẽ mặt đỏ tía tai tức giận, sau rồi cũng không chịu được vất vả nữa.
Tài xế lái xe ổn định vào gara, Chúc Hoài xuống xe cảm ơn, lúc ấy mới phát hiện hai tay mình trống không, lần đầu tiên đến nhà người ta làm khách mà lại bất lịch sự như vậy.
Khu chung cư thiết kế theo dạng một tầng một căn hộ, ở sát ngay cạnh là một cái hồ nhân tạo to to, lúc đứng trên thang máy trong suốt nhìn xuống ngắm cảnh cũng thấy tâm trạng bay bổng theo, đến khi lên tới nơi thì đầu óc cũng đã nghĩ thông thoáng hơn rất nhiều.
Giang Thiết Ly mặc đồ ở nhà ra mở cửa cho cậu, khuôn mặt anh tuấn không thấy chút mỏi mệt nào, cánh tay bị thương vẫn treo lên như cũ.
Chúc Hoài cẩn thận nhìn sắc mặt anh, xin lỗi: "Liệu có làm phiền anh nghỉ ngơi không ạ?"
Giang Thiết Ly lấy đôi dép lê từ trong tủ giày ra đưa cho cậu, đáp: "Không có, dậy lâu rồi.
"
Đôi dép màu xám được đặt bên chân, Chúc Hoài được Giang Thiết Ly "phục vụ" như vậy có hơi không được tự nhiên, vội vàng nói: "Để em tự làm là được rồi ạ.
"
Nội thất trong nhà trang trí rất hiện đại, màu tường thanh lịch nhẹ nhàng, giản dị mà không đơn giản quá, có thể thấy