- -Là tôi với anh dâu cậu mời cơm.
Dịch: Ethereal
Chuyện đầu tiên Giang Thiết Ly làm sau khi tỉnh dậy là đưa tay sờ trán người bên gối.
Nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đêm qua anh không kiềm chế được, làm có hơi tàn nhẫn, sau đó người dưới thân đến kêu xin tha cũng không thốt ra tiếng.
Giang Thiết Ly hôn khoé môi Chúc Hoài, khẽ tay chân đi xuống giường.
Ba Giang mẹ Giang đã mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi ăn sáng trong phòng khách, mẹ Chúc thấy Giang Thiết Ly đi ra, vội vàng múc cho anh một bát cháo.
Mẹ Giang thấy có mỗi anh đi ra, hỏi: "Hoài Hoài đâu rồi?"
Giang Thiết Ly tới phòng bếp lấy bữa sáng từ tay mẹ Chúc, ngồi đối diện với mẹ anh, thần sắc tự nhiên nói: "Em ấy thấy người không được thoải mái, vẫn đang ngủ ạ.
"
Mẹ Chúc nghe vậy vẻ mặt phức tạp, hồi lâu sau mới nói: "Vậy mẹ để ủ bữa sáng của Hoài Hoài trong nồi nhé.
"
Giang Thiết Ly cười nói: "Cảm ơn mẹ ạ.
"
Mẹ Giang ưu nhã lấy khăn giấy lau khoé miệng, nói: "Con trai không thể so sánh với con gái được, con đừng làm quá đáng quá, xong vào viện ra đấy thì người đau lòng vẫn là con thôi.
"
"Con có chừng mực.
"
Mẹ Giang nhịn để không trợn trắng mắt lên, nói: "Mẹ chuyển khoản cho con chút tiền, về thì mua chút đồ bổ dưỡng cho Hoài Hoài.
"
"Không cần đâu, con có tiền.
"
"Mẹ biết con có tiền, nhưng mà có phải cho con đâu, mẹ cho Hoài Hoài cơ mà.
" Mẹ Giang thấy mẹ Chúc còn chưa qua đây, hơi thấp giọng nói: "Nếu con trai mẹ bị đứa khác làm cho không dậy khỏi giường nổi, thể nào mẹ cũng phải làm thịt cái tên kia.
"
Giang Thiết Ly ăn một thìa cháo, đổi đề tài: "Mấy giờ ba mẹ bay?"
Ba Giang và mẹ Giang có hẹn một người bạn cũ đi xem triển lãm tranh nồi tiếng, hôm nay phải di chuyển.
"Lát nữa rồi đi, ông thông gia xuống tầng lấy xe rôi.
"
Giang Thiết Ly "vâng" một tiếng: "Đến nơi nhắn cho con, con không gọi em ấy dậy đưa ba mẹ nữa.
"
Mẹ Giang đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Mẹ là kiểu mẹ chồng thích ngược đãi con dâu à? Để thằng bé ngủ.
"
Giang Thiết Ly đưa ba mẹ đến cửa, lúc hai vợ chồng già thay giày, ba Giang hỏi một câu: "Nay hai đứa không đi?"
Giang Thiết Ly nói: "Đổi thành chiều rồi ạ.
"
Nguyên nhân đổi vé không cần phải nói, ba Giang giơ ngón cái với anh: Không hổ là con ba!
Khi Chúc Hoài tỉnh, cậu cảm giác cả người vừa nhức vừa mỏi, cứ như bị mấy trăm chiếc xe tải lớn cán qua.
Mắt cậu khô rát, đêm qua khóc ra không biết bao nhiêu nước mắt sinh lý, chẳng rõ là sướng hay mệt.
Dù sao cuối cùng bản thân ngủ đi kiểu gì cậu cũng không biết, lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm giác Giang Thiết Ly dịu dàng rửa ráy sạch sẽ cho cậu.
Tốn sức nửa ngày mới mở nổi mắt ra, cậu duỗi tay lấy điện thoại để trên đầu giường, nhìn thời gian.
Ôi vãi!
Chúc Hoài tỉnh táo lại ngay tức khắc, lòng gào lên toang rồi toang rồi.
Cậu không còn tâm tư đâu mà để ý đau nhức trên người nữa, luống cuống tay chân mặc quần áo.
Cửa phòng ngủ mở, Giang Thiết Ly bưng một bát cháo tới, thấy người trên giường đang bận rộn, cười cười: "Dậy rồi?"
Chúc Hoài nói: "Sao anh lại không gọi em thế? Tầm này giờ rồi, ba mẹ anh đi chưa? Chúng ta tới không kịp thời gian cất cánh mất.
"
"Là ba mẹ của tụi mình.
" Giang Thiết Ly đi tới nắm lấy tay cậu, không để cậu rối lên nữa, nói: "Bọn họ đi rồi, chuyến bay của chúng ta chuyển sang buổi chiều.
"
Chúc Hoài hơi thấp thỏm không yên: "Em còn không đưa ba mẹ nữa, quá là mất vô lễ rồi.
"
"Mẹ anh bảo anh đừng gọi em dậy, mẹ biết em vất vả.
"
Mặt Chúc Hoài nóng phừng phừng, da mặt cậu có dày như bức tường đi nữa cũng không chịu nổi những lời quan tâm như vậy của trưởng bối.
Giang Thiết Ly không đùa cậu nữa, để cậu ngồi hẳn hoi, nói: "Ăn thanh đạm chút.
"
Chúc Hoài vươn tay muốn nhận lấy, lại bị Giang Thiết Ly tránh đi, anh nói: "Anh đút em ăn.
"
Mẹ Chúc ủ cháo vừa đủ ấm, không cần để nguội cũng có thể ăn, Giang Thiết Ly xúc một thìa cháo đưa tới bên miệng Chúc Hoài.
Chúc Hoài hơi không thích ứng được, muốn tránh đi theo bản năng, rồi lại nhẫn nhịn, để Giang Thiết Ly ngồi bên cạnh xúc thìa cháo.
Hai người cứ anh đút em ăn như vậy, bát cháo rất nhanh đã thấy đáy.
"Ba mẹ em chở ba mẹ anh ra sân bay, đợi bọn họ về mình ăn trưa đã rồi đi sau, em nằm thêm lát nữa.
"
"Dù sao cũng dậy rồi, không ngủ đâu! Anh đưa em bát cháo đi.
"
Chúc Hoài lấy bát cháo khỏi tay Giang Thiết Ly, chụp một bức ảnh trong ánh mắt nghi hoặc của người nọ, sau đó thêm ba cái filter vào, mở Weibo ra, đăng ảnh.
@Chúc Hoài V:
Vui vẻ (*^▽^*) [ảnh]
Giang Thiết Ly: "! "
Được rồi, em ấy vui là được.
Ảnh đế Giang vừa nghĩ thầm, vừa ấn like và phối hợp share bài cho cậu.
Hôm qua Chúc Hoài mệt mỏi cả đêm, cả ngày trời không lên cót tinh thần nổi, tận đến lúc làm thủ tục lên máy bay mà vẫn ngáp liên tục.
Giang Thiết Ly ở cạnh cậu cầm iPad xem gì đó, Chúc Hoài thò đầu lại gần rồi gác cằm lên vai anh, sắc mặt uể oải: "Anh đang xem gì vậy?"
Giang Thiết Ly chuyển màn hình tới giữa hai người, đổi lại tư thế chút để Chúc Hoài được xem thoải mái hơn, nói: "Ngắm xem, thích kiểu nào?"
Chúc Hoài nhìn chăm chú, ở trên là kiểu dáng các loại nhẫn, đơn giản, hoa lệ, hào nhoáng, phức tạp, kiểu nào cũng có.
Cậu nhìn chút đã hiểu ngay, nâng cao tinh thần, mi mắt cong cong: "Cái này anh hẳn là nên lặng lẽ chuẩn bị, làm em bất ngờ chứ.
"
Giang Thiết Ly cười cậu: "Đây là nhẫn kết hôn, phải chọn cùng nhau, lỡ anh tặng em mà em không thích thì làm sao bây giờ.
"
"Sao lại thế được.
" Chúc Hoài vươn một ngón tay di chuyển màn hình, nói: "Anh có tặng em cái nắp lon em cũng thích.
"
Cậu chú ý thấy những chiếc nhẫn này đều là do một bậc thầy nổi tiếng trong giới thời trang thiết kế, từng hợp tác với không ít các danh nhân và người nổi tiếng, không hẹn trước là không đặt mua được, bèn hỏi: "Anh chuẩn bị đặt mua từ lúc nào thế?"
Giang Thiết Ly nói: "Vào tối hôm đồng ý bên nhau.
"
Chúc Hoài cười hì hì một tiếng, cọ qua cọ lại trên vai ông xã.
Như bé cún con.
Lúc này một cô gái tiếp viên hàng không đi tới, nụ cười mỉm tiêu chuẩn trong nghề bỗng cứng đờ lại khi thấy hai người, trong ánh mắt xinh đẹp viết một dấu hỏi chấm to đùng.
"Quý ngài.
" Tiếp viên hàng không lễ phép nói: "Ngại quá, máy bay sẽ cất cánh ngay lập tức, phiền ngài vui lòng tắt các thiết bị điện tử.
"
"Được.
" Giang Thiết Ly phối hợp tắt nguồn iPad, "Phiền cô lấy chăn giúp tôi, cảm ơn.
"
Không lâu sau cô tiếp viên mang chăn ra, giũ chăn đang