- -Anh! Anh lên hotsearch rồi!
Dịch: Ethereal
Tận tới lúc về đến khách sạn rồi Chúc Hoài vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Cậu nhìn chằm chằm vào tài khoản mình mới add.
Avatar của Giang Thiết Ly là một bé mèo cười tủm tỉm, không thể ngờ người cao lãnh như anh mà lại dùng cái ava cute phô mai que thế này.
Cậu thế mà, đã add friend với Giang Thiết Ly rồi?
Chòi **.
Cậu thật sự đã add friend với Giang Thiết Ly rồi!!!
Chúc Hoài nhìn đi nhìn lại mấy chặp ava bé mèo đang cười kia, qua một hồi thật lâu mới cẩn thận mà gửi một tin nhắn.
Là Chúc không phải heo (*): Meow?
(*) "Chúc" và "heo" (có cách đọc giống nhau - zhu), bé Hoài đặt tên chơi chữ.
Giang Thiết Ly vừa tắm xong, trong phòng mở điều hòa, bên hông anh chỉ cuốn một chiếc khăn tắm, khoe ra phần thân trên và cơ bụng, thường xuyên rèn luyện không khiến cơ bắp của anh bị thô kệch cuồng dã, đường nét ngược lại rất tinh tế nhẹ nhàng, vô số hormone theo hành động lau tóc của anh mà tản ra khắp phòng.
Từng có tạp chí mời anh chụp một bộ ảnh nam tính, có mấy tấm là để lộ toàn thân trên hoặc là nửa kín nửa hở, kì tạp chí đó trực tiếp sold out, sau đó lại tiêu thụ thêm hơn 30.
000 bản, một bản còn lại cũng không dư, ở trong thời đại của tạp chí điện tử này mà tạo nên một huyền thoại.
Giang Thiết Ly không cảm thấy có vấn đề gì, công việc mà thôi, vậy mà ông chủ tạp chí đó lại khóc đến sập cả lầu, sống chết muốn mời Giang Thiết Ly một bữa cơm.
Ban nãy điện thoại để đầu giường có rung một tiếng, anh thuận tay cầm lên nhìn.
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn]
Là Chúc không phải heo: Xin lỗi, em gửi nhầm ạ!
JSL (*): Vẫn chưa ngủ?
(*) Viết tắt của jiāng shè lí – phiên âm của Giang Thiết Ly.
Lúc nhận được thông báo tin nhắn của Giang Thiết Ly, Chúc Hoài sợ tới mức suýt thì quăng cả điện thoại vào thùng rác.
Sau khi gửi tin đầu tiên cậu đột nhiên hồi hồn, vội vàng thu hồi lại, vừa mới gửi "Gửi nhầm ạ" thì Giang Thiết Ly đã rep, cũng không biết anh có nhìn thấy cái tin đầu kia không.
Chúc Hoài có chút chột dạ.
Là Chúc không phải heo: Không ngủ được, đang xem kịch bản ạ.
JSL: Đang xem cảnh nào?
Là Chúc không phải heo: Anh Giang vẫn chưa ngủ ạ?
JSL: Đợi chút nữa, giúp cậu đọc lời thoại một chút.
Đợi chút nữa mới ngủ.
Đúng lúc rảnh nên giúp cậu luyện lời thoại.
Đây mới là nguyên nhân, không phải là có ý riêng mà giúp cậu.
Hiểu!
Chúc Hoải mở camera điện thoại lên chụp kịch bản, gửi ảnh qua.
Trang kịch bản đầy những dòng ghi chú, có thể nhìn ra Chúc Hoài đã tốn không ít công sức để nghiên cứu nhân vật, nhưng cậu không phải xuất thân chính quy, nền tảng bằng 0, cho dù cố gắng cũng không nắm bắt được mấu chốt.
Giang Thiết Ly gọi điện thoại đến.
Chúc Hoài đờ đẫn mất mấy giây mới phản ứng lại, vội vàng nghe máy.
"Anh! Giang?"
"Ừ.
" Đầu máy bên kia truyền đến lời ngắn gọn, "Đọc lời thoại.
"
Chúc Hoài phát hiện trên phương diện công việc Giang Thiết Ly thật sự là người không nói dài dòng văn tự.
Phân cảnh này là màn Tam hoàng tử ủy thác Vãn Quy gửi cho Cửu Vương Gia một bức mật hàm, còn đặc biệt dặn dò nếu Cửu vương gia không có ở thư phòng thì cứ trực tiếp đặt lên bàn là được.
Vãn Quy cũng không phải tên ngốc, nếu thật sự là mật hàm thì làm gì có chuyện đưa mình gửi, liền thẳng thắn từ chối.
Chúc Hoài cúi đầu xem kịch bản, đâu ra đấy mà đọc: "Tam hoàng tử, nô gia cùng lắm cũng chỉ là con kiến bên người Vương gia, thư phòng không phải nơi tôi có thể vào, Tam hoàng tử vẫn nên tự mình đưa cho Cửu vương gia thì hơn.
"
Giọng Giang Thiết Ly không có chút cảm xúc nào truyền đến: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Dù rằng Giang Thiết Ly không nhìn thấy, mặt Chúc Hoài vẫn tràn đầy vẻ xấu hổ: "Không, không tốt lắm.
"
"Cực kỳ không tốt.
" Giang Thiết Ly không khách khí chút nào, "Đọc sách giáo khoa còn phải chú ý vần điệu ngắt nghỉ lên xuống, biết đọc sách giáo khoa không?"
Chúc Hoài càng xấu hổ tợn, hít thở cũng nhẹ đi mấy phần.
"Tam hoàng tử.
" Tiếng Giang Thiết Ly từ đầu dây bên kia truyền đến, ba phần tươi cười bảy phần khó xử, hạ thấp giọng điệu: "Nô gia cùng lắm cũng chỉ là con kiến bên người Vương gia, thư phòng không phải nơi tôi có thể vào.
"
Anh đột ngột chuyển giọng, cẩn thận mà lại kiên định nói: "Tam hoàng tử vẫn nên tự mình đưa cho Cửu vương gia thì hơn.
"
Bàn tay đang cầm điện thoại của Chúc Hoài đột nhiên co lại.
Giang Thiết Ly lạnh lùng mà xa cách không thấy nữa, đang nói chuyện với cậu chính là Vãn Quy – cái người thận trọng nhát gan lại một lòng yêu Cửu vương gia kia, bởi vì quan tâm mà chỉ cần có khả năng hại đến hắn dù một chút, y cũng sẽ không để nó xảy ra.
"Cậu nói một lần nữa.
" Âm điệu Giang Thiết Ly khôi phục bình thường.
Chúc Hoài giật mình một cái, nhớ lại giọng điệu ban nãy của Giang Thiết Ly, lặp lại một lần, sau đó cẩn thận từng tí mà đợi Giang Thiết Ly chấm điểm.
"Cậu! " Giang Thiết Ly tựa hồ như đang chọn lọc từ ngữ, trong lúc đợi câu tiếp theo của anh, trên đầu Chúc Hoài cứ như đang đặt một thanh gươm chờ xét xử.
"Cảm xúc hơn rồi, có vài phần thiên phú, nhưng tiếc rằng chưa đủ cố gắng, chưa tỉ mỉ cân nhắc làm thế nào để hòa nhập vào vai diễn.
"
Chúc Hoài hiểu, diễn xuất là dựa vào tài năng thiên phú cùng chăm chỉ nỗ lực, cái nghề diễn viên này không phải ai cũng có thể làm, kiểu diễn viên thiên tài trong giới như Giang Thiết Ly mới thật sự hiếm có.
Cậu không có đủ thiên phú, chỉ có thể dựa vào nỗ lực chăm chỉ về sau.
Giang Thiết Ly: "Cậu là ai?"
Đây là cái hướng đi gì vậy?
Chúc Hoài ngờ vực đáp: "Giang Thiết Ly?"
Giang Thiết Ly: "Bây giờ tôi là Cửu vương gia.
"
Chúc Hoài: "! "
Đặt điện thoại sang một bên, Giang Thiết Ly tiếp tục nói: "Mà cậu, là Vãn Quy, không phải người ngoài cuộc.
Cậu yêu tôi, kính trọng tôi, toàn tâm toàn ý vì tôi, là vì cậu nguyện ý làm như vậy chứ không phải vì cậu phải diễn nên mới như vậy, cậu không cần gò bó quá, cũng đừng sợ phá vỡ thiết lập nhân vật.
"
"Cậu không phải là idol Chúc Hoài, cậu là Vãn Quy của tôi.
"
Cậu là Vãn Quy của tôi.
Mặt Chúc Hoài tức khắc đỏ rực.
Chúc Hoài nghi ngờ ảnh đế Giang đang thả thính cậu, nhưng mà cậu không có chứng cứ.
Chúc Hoài không được tự nhiên ho một tiếng, thử nói: "Vậy em thử lần nữa nhé?"
"Ừm.
"
Chúc Hoài cố gắng hòa mình vào nhân vật, cậu trở thành Vãn Quy, trong tim chỉ có Cửu vương gia, hèn mọn mà nhỏ bé, tất cả dũng khí đều dành hết cho Vương gia.
Cậu đọc lại lời thoại một lần nữa.
Nới xong, lại trầm mặc vài giây.
Chúc Hoài có chút khẩn trương, nhịn không được hỏi: "Thế nào ạ?"
Giang Thiết Ly cười nhẹ một tiếng, giọng cười truyền qua đường điện thoại vừa trầm vừa thấp, nghe tê dại mà gãi vào lòng người, chỉ nghe thấy anh tán thưởng nói: "Tốt hơn nhiều rồi.
"
Chúc Hoài cũng cười theo, lưng thả lỏng, ngữ khí nói chuyện cũng trở nên luời biếng: "Anh Giang ơi.
"
"Ừ.
"
Chúc Hoài dựa vào chiếc giường trắng tinh của khách sạn, ôm chiếc gối mềm mại, hỏi: "Tối nay sao anh lại đến chỗ cầu thang bộ vậy ạ?"
"Đi ngang qua, nghe thấy cầu thang có tiếng nói liền qua đấy xem.
" Giọng điệu Giang Thiết Ly vẫn như mọi khi, dường như nghĩ đến gì đó, thêm vào một câu: "May mà tôi đến.
"
Chúc Hoài ngừng một lúc.
Giang Thiết Ly đối xử với cậu quá tốt rồi, một ảnh đế thường xuyên lấy giải thưởng trong nước như anh ấy, không những tận tay chỉ dạy một đứa tay ngang trong diễn xuất là cậu, lại còn nhiều lần dang tay giúp đỡ, canh gừng, thợ trang điểm và cả lần đọc thoại này nữa.
Cậu không kiềm được mà hỏi nghi ngờ đã giấu hồi lâu trong lòng: "Sao anh lại tốt với em thế ạ?"
Câu này nghe có chút tự mình đa tình, nhưng cậu cũng không ngốc đến nỗi cho rằng ảnh đế Giang thích mình nữa.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh sột soạt, nghe như tiếng ma sát của vải vóc, hình như là đang thay quần áo.
Giang Thiết Ly cũng theo tiếng động đó mà nói: "Bồi thường đi, năm đó không có đứng ra giúp cậu làm được gì, xin lỗi.
"
Chúc Hoài giật mình, không ngờ là vì nguyên nhân này, lắc đầu đến mức sắp bay luôn lên trời, ý thức được Giang Thiết Ly vốn không nhìn thấy, vội trả lời: "Không liên quan gì đến anh hết, trong giới này làm gì có fans nào mà không đi cắn