Editor: KN
Lục Yến đi rồi, Cố Tư vẫn còn ngồi ở trong phòng hội nghị ký hợp đồng lúc nãy.
Ông chủ không đi, cấp dưới tất nhiên không dám động, người nhân viên cười gượng nói: "Không nghĩ tới Lục Yến...!Cũng dễ nói chuyện ghê."
Cố Tư khẽ cười một tiếng, cầm lấy hợp đồng đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại một câu: "Để trợ lý Hứa sửa sang lại hết các dự án cao cấp mà công ty có được trong khoảng thời gian này, rồi mang tới văn phòng cho tôi."
Từ Phi là trợ lý của Cố Tư, đi theo Cố Tư đã được bốn năm, cậu cầm một chồng văn kiện đến gõ cửa phòng của ông chủ mình.
Cố Tư nhận những văn kiện từ tay Từ Phi, tùy ý lật qua lật lại, lấy ra hai cái, một cái là dự án nam chính của phim truyền hình, một cái là thành viên cố định của một chương trình thực tế: "Mang hai cái này phân xuống bên dưới."
"Vâng." Từ Phi tiếp nhận xong lại nghĩ tới việc công ty vừa mới ký được một vị minh tinh lớn, không xác định được hai dự án này sẽ thuộc về ai, bèn hỏi, "Cho cậu Lâm phải không sếp?"
Cố Tư ngước mắt nhìn: "Không thì cho cậu chắc?"
....
Từ Phi ho nhẹ nói: "Tôi lập tức đi sắp xếp ngay."
Cố Tư ừ một tiếng, lại từ trong chồng văn kiện lúc nãy chọn tiếp, rút ra một quyển kịch bản, là một bộ điện ảnh, biên kịch và đạo diễn đều rất nổi tiếng.
"Kịch bản này cậu cầm đưa cho Lục Yến, nếu hợp thì để em ấy đi thử vai xem."
Hiệu suất làm việc của Từ Phi rất nhanh, chưa đến nửa giờ đã báo lại: "Lục Yến bên kia nói đã nhận một bộ điện ảnh, mấy tháng tới đều không có thời gian rảnh."
Nghỉ một lát, cậu lại nói tiếp: "Họ còn nói, kịch bản đó nhận lúc mới giải ước, để chúng ta tính vào trước khi ký hợp đồng, còn phần công ty chia cho sẽ tính theo quy..."
Cố Tư đột nhiên nghĩ lại thời điểm nhìn thấy Lục Yến lúc sáng, trên miệng treo một nụ cười, đáy mắt trầm tĩnh, giống như chẳng có điều gì có thể làm phiền anh.
"Nếu là ký trước khi ký hợp đồng thì không cần phải chia phần làm gì." Cố Tư vuốt v3 chiếc bút máy trong tay, "Người đại diện của Lâm Thanh sắp xếp ổn hết rồi chứ?"
"Vẫn đang sắp xếp.
Là một người kỳ cựu trong ngành, đã dẫn dắt không ít ngôi sao lớn."
Cố Tư nhắm mắt lại nói: "Để hắn dọn dẹp lại hết các nghệ sĩ trong tay, chỉ dẫn dắt mình Lâm Thanh thôi."
Từ Phi sớm biết sẽ có an bài như vậy, vì vậy cụp mắt nói: "Anh yên tâm, hắn mới vừa chuyển công tác từ công ty khác sang, hiện tại không mang theo nghệ sĩ nào cả."
*
Lục Yến quay xong cảnh cuối cùng, tất cả phân cảnh của hắn trong bộ phim truyền hình này đã hoàn tất.
Tuy rằng diễn vai chính nhưng bộ phim này là phim cung đấu, suất diễn vai hoàng đế của hắn chẳng nhiều bằng nữ ba nữa, nên khi hắn đã quay xong, bộ phim cũng chỉ mới quay được một nửa.
Không có cảm giác đóng máy...!thật sự rất tốt mà.
Lấy lý do không muốn làm chậm trễ mọi người quay phim, hắn rất chính đáng từ chối lời mời tham gia buổi tiệc liên hoan của đoàn phim, chạy về nhà sớm.
Vừa về đến căn hộ, Lục Yến đã gọi ngay cho Trần Tinh.
Mặc dù cái tên rất nữ tính nhưng Trần Tinh lại là một ông chú bụng bia, giọng nói đầy nội lực: "Tên nhóc kia, chú đọc kịch bản xong chưa?"
Lục Yến cười: "Rồi, khi nào thì anh bắt đầu quay?"
Trần Tinh: "Gấp cái gì? Phải tỉ mỉ thì mới tạo ra được tác phẩm tinh tế biết không? Đây là bộ điện ảnh đầu tay của anh, anh đây phải kỹ càng cho mọi mặt!"
Lục Yến bật loa ngoài, cởi [email protected] áo chuẩn bị tắm: "Em ký hợp đồng với công ty mới rồi, không thể rảnh quá lâu được."
Trần Tinh im lặng một lúc: "Được, vậy anh đây sẽ sớm tranh thủ, cũng chỉ trong tháng này thôi, chú nhất định phải để trống lịch trình cho anh đó."
Lục Yến trêu ghẹo anh: "Sao thế, mấy năm trước ai đó nói em không biết diễn, giờ lại muốn mời em tới?"
Trần Tinh nói: "Chú mày cứ ở đó mà khoe khoang đi! Cúp đây, anh phải đi ăn cơm."
Lục Yến tắm xong, áo choàng tắm buông thẫn thờ trên eo, hắn cầm điện thoại gọi một phần cơm.
Sau khi đặt xong hắn nhàn rỗi đến nhàm chán, thế là bắt đầu chơi Ma Sói.
Ma Sói là một trò chơi nổi tiếng, nhóm người tốt sẽ lắng nghe những lời phản biện sau đó dựa vào cảm nhận của mình tìm ra Ma Sói, loại trừ Ma Sói đi.
Ma Sói mỗi đêm có thể giết một người, sau đó vào ban ngày cố gắng ẩn náu giữa phe dân thường, tận lực quấy nhiễu đối phương, sao cho không bị họ phát hiện ra.
Sau khi tiến vào trò chơi, hắn bốc phải thẻ dân thường.
Dân thường chính là kiểu "người chơi nhắm mắt", họ chẳng có bất cứ thông tin cũng không có sức mạnh gì cả, chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ để phán đoán xem người khác đang cầm bài gì.
Thực là một quân bài đáng thương, vừa bị Ma Sói hãm hại, mà lỡ có lên tiếng lại sợ bị người tốt nghi ngờ.
Lúc bắt đầu trò chơi là ban đêm, thời gian để Ma Sói giết người, bởi vì là thẻ Dân Thường nên màn hình của hắn tối đen như mực, hắn chán nản đưa tay lên xoa xoa cằm, mới phát hiện râu của mình vẫn chưa được cạo.
Vai hoàng đế mà hắn đóng cuối cùng bị nữ chính hạ độc, nằm trên long sàn thoi thóp hơi thở cuối.
Vì để đạt được hiệu quả cao nhất, mấy ngày rồi hắn chưa có cạo râu.
Nhớ tới ngày mai còn một sự kiện phải tham gia, bèn đứng dậy đi vào phòng tắm, cạo hết râu của mình đi.
Hắn đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, lấy khăn giấy che lại camera trước của di động.
Bởi vì biểu cảm và phong thái khi nói chuyện cũng là cách để nhận dạng Ma Sói nên camera trong game mobile Ma sói phải được bật lên khi người chơi nói chuyện, nhưng hầu hết người chơi sẽ không lộ mặt, dù sao họ cũng chỉ là người lạ trên mạng, Lục Yến càng không thể lộ.
Trong phòng làm việc, Cố Tư nhìn tài liệu trên tay, trong đó có thông tin chi tiết của một số nền tảng phát sóng trực tiếp.
Những năm này, Internet phát triển mạnh, nhiều cơ hội kinh doanh ra đời, thể thao điện tử là loại hình phổ biến nhất, kéo theo đó là nền tảng phát sóng trực tiếp cũng dần trở nên phổ biến.
Trần Nhất Minh là ông chủ của một nền tảng phát sóng trực tiếp, tiền kiếm được không ít, lại chẳng cần quản lý nhiều, Cố Tư cảm thấy không tệ nên anh định thu mua một cái.
Sau khi xem một lúc, anh để văn kiện qua một bên, cầm iPad lên tải xuống vài nền tảng phát sóng trực tiếp.
Xem những số liệu này không bằng tự mình đi khảo sát trực tiếp.
Cái đầu tiên tải xuống là Đấu Miêu TV, Cố Tư tùy tiện nhấp vào, nhìn lướt qua vài kênh.
Một số streamer phổ biến có lượng người theo dõi khoảng năm sáu chữ số, lượng truy cập cũng rất nhiều.
Anh mở phát sóng trực tiếp, người không nhiều lắm, chỉ mấy nghìn người, nhưng giao diện của kênh đang phát lại không giống trò chơi thông thường, mà là cái gì đó tương tự như một đoạn video nhỏ.
Chủ kênh là một cô gái nhỏ, ngoại hình cũng được, giọng nói rất ngọt ngào: "Người chơi Số 7 lên tiếng, tôi là một Tiên Tri (*tiên tri, mỗi đêm có thể xem bài của một người), ngày hôm qua tôi xem bài của Số 8 á, Số 8 là thẻ bài Ma Sói.
Cố Tư cau mày, đang nói cái gì vậy? Thế này thôi mà tận mấy nghìn người xem?
Anh đang định rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp thì một giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên.
"Hừ," đầu tiên là một tiếng cười chế nhạo, "Số 8 là thẻ bài Thợ Săn (*thợ săn, khi bị loại hoặc chết có thể chọn và giết một người chơi khác), cho nên Số 7 có thể bị loại."
Giọng nói từ tính, có chút lười biếng và rất quen thuộc.
Nhưng không biết vì sao mà màn hình lại trắng xóa.
Khu bình luận bên dưới trở nên nhiều hơn.
"6666666, cú nhảy nguy hiểm (Ma sói nói