Trong sảnh tiệc cũng còn nhiều người, chứng kiến vụ ám sát vừa rồi khiến ai cũng bất an, cũng không còn tâm trạng chơi bời nữa, dòng người lần lượt rời đi một cách nhanh chóng.
Lúc này Lê Đàm Hoan cũng đã xuất hiện dưới tầng, dù sao đây cũng là tiệc tùng do lão đứng ra tổ chức, chuyện liên quan đến mạng người ít nhiều cũng liên quan đến lão, hơn nữa còn là Frederick Nhược Đông - gã đàn ông không có tình người.
Lão trầm giọng sai thuộc hạ lập tức theo đuôi xe của ngài Fred.
Mặc dù người bị thương không phải hắn nhưng người phụ nữ như nàng thiên sứ lại không đơn thuần chỉ là người tình của hắn.
Dựa vào ánh mắt rét lạnh, khuôn mặt đã không còn ý cười nhàn nhạt như bình thường đã chứng minh hắn rất để ý đến người phụ nữ kia.
Quan trọng nữa là, lão rất hiếu kỳ về cái kẻ dám ra tay với Frederick Nhược Đông.
Chưa gì đã cảm giác có vài kẻ không chờ nổi mà rục rịch muốn gây chiến rồi.
Là kẻ thù riêng hay còn vì nguyên nhân nào khác đây?
Lê Đàm Hoan híp cặp mắt hồ ly lần nữa quan sát lớp người ở tầng một đang dần thưa thớt.
Là ai?
Người đàn ông chỉ đảo qua thứ chất lỏng sền sệt đỏ chói lọi đang dần cô đặc rồi rời đi cùng với ba thuộc hạ của mình.
“Cô nàng như tinh linh đó có khi nào…” Huyền Dụ chút chút lại quay đầu ra đằng sau, hắn cứ cảm giác như cái ót của mình đang có ai ngắm nghía từ trong bóng tối hoặc thông qua những thứ vô tuyến đang nhìn chằm chằm mấy người bọn hắn.
Đáng ghét quá đi.
Cái cảm giác như thể bị người ta theo dõi thật khiến hắn khó chịu.
Huyền Nhân nâng gọng kính lên một chút, cặp mắt sắc bén vẫn tập trung đằng trước - vị trí của Boss Dạ Huyền: “Không chết được đâu.” Hắn nói.
“Sao anh biết chứ?” Mãi ngó nghiêng không nhìn đường suýt chút đã đâm sầm vào cửa kính trong suốt, may được anh trai nắm cổ áo kéo lại.
“Vô dụng.” Huyền Nhân mặt lạnh tanh khinh bỉ, rồi trả lời vấn đề trước đó của em trai: “Frederick Nhược Đông sẽ không để cô ta chết.”
Người đàn ông cuồng ngạo phía trước nện từng bước chân mạnh mẽ xuống nền đá thạch anh tinh xảo, trên đó như in rõ dấu chân hiên ngang của y, những chuyện kia, những người kia và cả cuộc đối thoại của hai anh em Huyền Nhân - Huyền Dụ đều chẳng đả động gì tới y, tất thảy đều như nước chảy mây bay, một giây thoáng qua liền vụt biến chẳng lưu lại chút gì kể cả hình bóng mông lung tựa ảo ảnh của tiểu thiên sứ lạc nơi trần thế.
Bệnh viện trung tâm X…
Trương Ý Nhi đang trong phòng phẫu thuật, trước đó đã làm cả bệnh viện hoang mang và kinh hoảng khi bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm nhất trên thế giới Rh Null - nó có thể truyền cho bất cứ một nhóm máu nào, nhưng chỉ duy nhất Rh Null mới chấp nhận được chính nó.
Tình trạng của Trương Ý Nhi đang cực kỳ nguy hiểm, nếu chỉ là do vết dao đâm thôi thì không đến nỗi mất mạng, quan trọng là nhóm máu của cô quá hiếm, bệnh viện X không có Rh Null dự trữ, thậm chí cả đất nước Trung Hoa này cũng không chắc có nơi nào dự trữ không.
“Ngài Fred, cô Trương mất quá nhiều máu nếu không kịp tiếp máu đủ thì tính mạng của cô ấy… e là lành ít dữ nhiều.” Ông chỉ có cái mạng già này thôi, có giết chết ông thì kết quả cũng không khác đi.
Ông chưa từng gặp một ca