Lê gia…
Đại lễ mừng thọ 70 tuổi của lão hồ ly được tổ chức vô cùng hoành tráng, quy tụ hầu hết những nhân vật lớn tại thành phố S.
Trương Ý Nhi khoác tay Frederick Nhược Đông chậm bước tiến vào.
Hôm nay cô lấy thân phân là Fredrick Ý Ý lần đầu lộ diện trước bàn dân thiên hạ.
Không hiểu sao cô khá thoải mái với thân phận cháu họ của Frederick Nhược Đông.
Có lẽ không còn tồn tại sự mập mờ trong mối quan hệ giữa cả hai dù nhiều người vẫn mang ánh mắt ngờ vực, tuy nhiên ai cũng tự biết chuyện gì nên tò mò chuyện gì nên hùa theo mà thừa nhận sự thật.
Sau một vòng chào chào, hỏi hỏi Trương Ý Nhi đảo mắt một lượt lại chẳng thấy bóng dáng của tên quỷ Lê Thoát đâu.
Đoán chừng cậu nhóc đó trốn tại cái góc nhỏ nào rồi.
Đúng như Trương Ý Nhi nghĩ, Lê Thoát đang thu mình trong phòng riêng của mình gặm nhấm nỗi buồn, quà cáp anh ta đã lén đặt trong phòng ông nội, không phải thứ gì đắt đỏ hay quý giá, chỉ là một tấm thiệp mừng chính tay anh ta làm, không được khéo lắm nhưng có lòng là được.
Điện thoại ting một tiếng, Lê Thoát mở xem, là cô nàng Trương Ý Nhi.
Anh ta bặm môi nhìn chằm chằm màn hình một hồi rồi trả lời: [Tôi không ở Lê gia.]
Trương Ý Nhi đang chán chường ngồi ăn bánh pudding, muốn đi tìm Lê Thoát an ủi, tiếc rằng anh ta lại trốn khỏi Lê gia mất.
“Tiểu thư Frederick.”
Tự nhiên có người gọi, cô giật mình, miếng bánh trong miệng còn chưa ăn xong, vội nuốt nhanh, ánh mắt đánh giá người phụ nữ trước mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi: “Xin hỏi, có chuyện gì sao?” Trương Ý Nhi đoạn đứng dậy, dù không quen biết đối phương thì cũng phải giữ lễ một chút, tránh làm ngài Fred mất mặt.
Người phụ nữ trông vẻ ngoài vô cùng tinh anh, khuôn mặt sắc sảo, là một nữ cường nhân có tiếng, gặp một lần ắt sẽ có ấn tượng nhưng cô nàng này lại không hề nhớ mình.
Mai An Yên cười nhạt, sự khó chịu không tiếng động dâng lên, giọng cô ta mang ý mỉa mai: “Cô Frederick xem ra không nhớ tôi.”
Quả nhiên đã từng gặp nhau, có điều cô thật sự không có ấn tượng với người này, chớp mắt, nở nụ cười đúng mực đáp lại: “Xin lỗi, có thể lần trước chỉ thoáng qua nên tôi không nhớ rõ, cô là…” Sau khoảng chần chừ chính là đợi đối phương bổ sung rồi.
Mai An Yên lạnh lùng lên tiếng: “Mai An Yên, hân hạnh.” Đoạn cô ta duỗi tay ra trước mắt Trương Ý Nhi, cái nhìn mang đầy sự dò xét.
Chẳng hiểu cô ta có mục đích gì, Trương Ý Nhi vẫn nở nụ cười nhẹ như trước bắt lấy tay cô ta: “Mai tiểu thư, lần sau gặp lại tôi sẽ nhớ.”
Khuôn mặt Mai An Yên trầm xuống, quả nhiên vẻ ngoài chỉ là một lớp mặt nạ thôi, tưởng đâu là con cừu vô hại, thế mà lời thốt ra lại đầy ý châm chọc.
Không hổ là người của Frederick Nhược Đông, không thể khinh thường.
Mắt thấy nhiều người đang chú ý về phía này, Mai An Yên nhếch môi, âm giọng nâng cao: “Hình như tôi chưa nghe nói ngài Frederick có cháu gái họ.”
Lời này thành công thu hút ánh nhìn của nhiều người, giọng cô ta tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, xung quanh gần như đều nghe rõ mồn một, miệng truyền miệng cứ thế những ánh mắt trong đại sảnh đều tập trung hoàn toàn về phía này.
Trương Ý Nhi cau mày, khuôn mặt không để lộ vẻ mất bình tĩnh hay hoang mang thay vào đó là sự lạnh lùng hiếm khi xuất hiện, nụ cười nhạt dần đoạn nhàn nhã thả giọng: “Như cô Mai nói, chỉ là cháu họ mà thôi, không lẽ toàn bộ họ hàng của một gia tộc đều bày ra cho người ta nhìn sao.
Há thì còn gì là bí mật hào môn thế gia nữa.” Giọng điệu nhẹ nhàng, lại đầy sự sắc bén.
Cô là đang gián tiếp lên án việc Mai An Yên nói riêng và những kẻ khác nói chung đang quá phận xen vào nội bộ nhà người khác, việc cô là cháu họ của Frederick Nhược Đông hay không vốn chẳng ảnh hưởng đến bất cứ ai, huống chi chỉ với việc hôm nay Frederick Nhược Đông mang theo cô công khai trước những nhân vật lớn đồng nghĩa hắn sủng cô.
Hắn nói cô là cháu họ của hắn thì chính là như vậy.
Mai An Yên là một người thông minh lại nhất thời bị mù