Ngài Fred! Tại Sao Là Em

118: Cảm Thấy Bọn Họ Là Lạ


trước sau


Mồng 8 Tết, Trương Ý Nhi cùng Tiểu Trì xuất hiện tại trường đua, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại hình này không tránh khỏi có chút bỡ ngỡ và thích thú.
Vốn đã quên mất chuyện đi cổ vũ đua xe, sau đó Huyền Dụ và Huyền Bạch thi nhau làm phiền, gần như hai kẻ đó lôi hết mấy câu chữ sến súa nhất ra dụ dỗ cô, đọc từng tin nhắn mà nổi cả da gà.

Vừa hay tâm trạng của cô không tốt vì chuyện bà ngoại cuối cùng đồng ý đi xem hai bọn họ đua moto như thế nào.

Nghe nói là giải đua cấp quốc gia, kỳ đua này tổ chức hai năm một lần, là một trong ba trận đua xe quan trọng và rất có tầm ảnh hưởng.
Vừa bước xuống xe, ánh mặt trời ập đến khiến cô gái nheo mắt theo phản xạ nâng tay lên trán, Tiểu Trì từ đâu đã chuẩn bị sẵn một cây dù màu đen, anh ta bung dù giúp Trương Ý Nhi che nắng.
“Được đấy Mặt Đen.”
Tiểu Trì xụ mặt, cúi đầu muốn mở miệng chỉnh lại tên tuổi của mình rốt cuộc vẫn im lặng.

Thôi cô ấy thích là được.

Chỉ là một cái tên gọi mà thôi, không đáng nhắc tới.
Trương Ý Nhi ngó cái vẻ nín nhịn mình của Tiểu Trì, cô bật cười.
Nơi này quá xa lạ, sợ mình đi lung tung đụng phải nơi không nên tới, liền lôi điện thoại ra gọi cho Huyền Bạch.
Khu vực kiểm tra xe, Huyền Dụ gật gù đầu với bảo bối của mình đang định gọi cho Trương Ý Nhi hỏi thử cô sắp đến chưa thì điện thoại của Huyền Bạch đổ chuông, cái chuông thách thức màng nhĩ người trưởng thành chỉ Huyền Bạch con nít mới dùng.

Sau khi biết ai gọi cho hắn, mặt mày Huyền Dụ ngay tức thì biến đổi, hắn hừ lạnh lườm nguýt Huyền Bạch không thương tiếc.
Huyền Bạch cúp máy, vô cùng đắc ý hắc cằm với Huyền Dụ, đoạn kiêu ngạo ngoắc mông rời đi: “Tôi đi đón tiểu thiên sứ đấy.”
Có điều chân mới nhấc lên đã bị tên nào đó cáu kỉnh kéo lại.
“Tôi đi đón cùng.”
Huyền Bạch xụ mặt giãy giãy tay từ chối: “Không cần anh, tôi thân với cô ấy hơn.”
Mẹ nó, bây giờ còn đem cái chuyện thân với không thân ra cãi nhau với hắn đúng không? Huyền Dụ tức muốn bốc khói, mặc tên khốn mặt trắng giãy giụa, thô lỗ kéo hắn ta đi về phía cổng.
“Này… này…cô ấy gọi cho tôi.

Hiểu ý gì không?” Huyền Bạch bất mãn co chân muốn đá lại bị hắn nhanh nhẹn lách được.
Từ xa Trương Ý Nhi chứng kiến cảnh Huyền Dụ vừa lôi vừa kéo Huyền Bạch, Huyền Bạch thì ra sức đấm đá người bên cạnh.

Cô đỡ trán, cảm thấy bản thân làm bạn được với hai kẻ kia quả thật là nữ anh hùng.
Liếc Mặt Đen bên cạnh vẫn không chút biểu cảm, hơi hấc cằm: “Anh đừng ấu trĩ như bọn họ.”
Tiểu Trì: “?”
Tiểu Trì đứng yên cũng trúng đạn, anh ta nhức não, cảm thấy không vui khi bị so sánh với hai cái tên tiểu bạch kiểm, yếu ớt ở xa xa, hiếm khi phản bác lại cô gái nhỏ: “Đến cả đầu móng chân của tôi cũng chẳng bằng.” Hừ.
Trương Ý Nhi đơ ra hai giây, rồi cười ha hả vỗ vai anh ta hai cái: “Tí nữa nói lời này với hai tên đó.

Thật sự làm bạn với bọn họ đáng quan ngại quá.”
“Cô Trương toàn kết bạn linh tinh thôi.” Lời vừa thốt ra, Tiểu Trì đã lập tức mím chặt môi, đang yên đang lành đi nói mấy thứ gì vậy chứ.
Chỉ vài giây thất thần Trương Ý Nhi liền bình thường trở lại, Tiểu Trì nghĩ mình đã lỡ lời động chạm đến vết thương chưa lành của cô định an ủi vài câu thì cô gái nhỏ lên tiếng: “Tống Vô Ưu không xứng, nhưng Huyền Bạch, Huyền Dụ không phải người xấu.” Tiếp xúc không nhiều, phần lớn là nói chuyện qua QQ nhưng cô có thể cảm nhận được cả hai đều đối xử thật lòng với cô, ánh mắt cả hai nhìn cô chưa có giây phút nào ôm sự toan tính.

Rất trong sạch và ngây thơ.

Đó là lý do cô có thể cùng họ nhắn tin, cũng là lý do hôm nay cô ở đây xem bọn họ thi đấu.
Tiểu Trì trầm mặt, anh ta không nói nữa, hai tiểu bạch kiểm đã đến rồi.
Huyền Bạch một cước đá mạnh vào cẳng chân Huyền Dụ, thoát được gọng kiềm đáng ghét, hắn lon ton chạy tới không hề kiêng dè mà ôm thân thể thiếu nữ vào ngực: “Cô đến cổ vũ, tôi sẽ thắng.”
Trương Ý Nhi bật cười, bị hắn siết hơi mạnh tay, cô đẩy đẩy ngực hắn: “Được rồi, buông ra đi.”
Rất muốn ôm cô thêm một lúc nữa nhưng cảm thấy không ổn

cho lắm, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia liền sợ hãi rụt người.
Huyền Dụ thân sĩ hơn, cụng nắm tay với cô như cách chào hỏi của những chiến hữu.
Bốn người sánh vai cùng nhau vào trường thi đấu.

“Hai anh sẽ đấu với nhau sao?”
Huyền Dụ đáp thờ ơ: “Đúng vậy, cứ thích bon chen đòi tranh với tôi.”
Người nào đó lập tức dựng lên gai nhọn quát: “Ai tranh với anh, đừng có tự luyến.”
Tiểu Trì liếm răng, cảm thấy tiếp xúc với hai tên quỷ này về lâu dài chắc chắn IQ của anh ta sẽ chỉ còn là con số không tròn trĩnh, thậm chí là âm.
Huyền Bạch kiếm đâu ra cái trống cổ động đưa cho Trương Ý Nhi cũng rất “ta đây nghĩa khí” cho Tiểu Trì một cái: “Tí nhớ gọi tên của tôi đấy.

Gọi là A Bạch… trông tình cảm hơn.”
Khóe miệng cô gái nhỏ cong lên, mi mắt run run thử gọi: “A…A Bạch.” Bà nó chứ, nghe tới nghe lui vẫn thấy ngượng miệng nhưng nhìn cái bản mặt sung sướng đến muốn nhảy Tango của Huyền Bạch, cô lại nhịn xuống ý tứ muốn vả mặt hắn.
Cảm thấy mình như vậy có phần thiên vị, thế lại ngó qua bên cạnh chạm phải cặp mắt buồn tủi của ai kia, Trương Ý Nhi hết nói nỗi, đành phải mỉm cười gọi: “A Dụ… có cần tôi gọi không? Nếu không…”
“Muốn.” Một chữ đã đủ.

Dứt lời, bạn trai nhỏ hơi xấu hổ vội cúi đầu nhìn giày.

Nó có gì đẹp đâu, chỉ là không dám đối mặt với cô nhóc kia.
Trương Ý Nhi được cả hai giới thiệu đơn giản về cuộc thi lần này, lại chuyển đến hai chiếc xe to lớn, xịn sò trước mắt.

Con màu đỏ là của Huyền Dụ, con màu hồng của Huyền Bạch.
Tiểu Trì giật giật cánh môi nói: “Sao cậu có thể mặt dày chọn màu hồng vậy?” Đua xe luôn là một môn thể thao ngầu đét, nhưng nhìn đến con xe màu hồng nổi bần bật giữa một dàn xe nam tính, thật sự một lời khó nói hết.
Trương Ý Nhi với Huyền Dụ bật cười thành tiếng, còn vô cùng gật gù đầu giơ ngón cái lên với Tiểu Trì.
“Đúng là nên học hỏi Tiểu Trì, lâu lâu mới mở miệng, nhưng một khi miệng mở liền khiến người ta…ừm hửm.”
Huyền Bạch bị trêu chọc, tức tối muốn đấm Tiểu Trì một cái chợt nhớ đến cú đạp hắn lăn xuống đất hôm ở trước quán bar liền thu chân.


Không thể dùng bạo lực thì có thể dùng trí tuệ nhé: “Tôi đây theo xu hướng độc lạ, nhìn đi…” Hắn hấc cằm về hướng một dàn xe nam tính lại trở về vuốt ve bảo bối hồng hào của mình: “Khác biệt đấy.”
Trêu qua trêu lại vài câu, Trương Ý Nhi hơi thắc mắc hỏi: “Huyền Nhân, Huyền Nhạn không đi xem sao?”
Không nhắc thì thôi, Trương Ý Nhi vừa nhắc đến hai người đó, Huyền Dụ liền hừ lạnh: “Rõ ràng trước đó bảo sẽ ủng hộ chúng tôi ghê lắm, đến ngày thì lật lọng nói có nhiệm vụ quan trọng.

Cóc tin đấy.”
Huyền Bạch gãy gãy móng tay, mày hơi cau lại: “Cảm thấy bọn họ là lạ.”
“Sao cơ?” Huyền Dụ uống xong ngụm nước quay sang nhìn hắn.
Huyền Bạch lắc lắc đầu, có chút mờ mịt đáp: “Boss đang cùng họ làm chuyện bí mật gì đó.”
Trương Ý Nhi với Tiểu Trì im lặng, chuyện riêng của tổ chức bọn họ, các cô không phận sự miễn tò mò thắc mắc làm gì.
Định nói thêm gì thì Huyền Dụ đã ra hiệu cho Huyền Bạch, Huyền Bạch giật mình liếc qua hai người nọ rồi chột dạ im miệng.

Nhưng hắn không muốn Trương Ý Nhi hiểu nhầm, đành giải thích: “Đừng trách bọn tôi, Boss chúng tôi…”
Không đợi hắn buồn bực biện mình, Trương Ý Nhi đã ngăn lại: “Không sao, trách gì chứ.

Đừng nghĩ lung tung.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện