Ngài Fred! Tại Sao Là Em

126: Nỗi Cô Đơn Lặng Thầm Không Một Ai Thấu


trước sau


Chuyện Ám Dạ và Frederick xích mích rất nhanh đã bị người thứ ba cố ý tung tin trên mạng xã hội, đặc biệt là đoạn video ghi toàn cảnh hai Boss lớn của hai thế lực đấu tay đôi đang có xu hướng lan rộng một cách mãnh liệt.
Tiếc là còn chưa kịp đi xa đã bị xóa sạch không còn chút vết tích, thậm chí chỉ cần có tài khoản nào đó lấp ló đăng tải sẽ ngay tức thì bị block không ngóc đầu lên nổi.

Thật đáng sợ.

Sau đó không còn ai dám ngu muội, liều chết mà đăng bất cứ gì liên quan đến chuyện trở mặt nhau của Dạ Huyền và Frederick Nhược Đông.
Đương nhiên vẫn còn nhiều nhóm kín được bảo mật tốt lớn gan bàn luận về độ yêu nghiệt, cũng như sức hút khó cưỡng của hai người đàn ông tựa thần kia.
Lê gia…
Lê Đàm Hoan trầm ngâm ngồi yên trong phòng, lão do dự một hồi rồi quay số gọi cho ai đó.
Vài hồi chuông người nọ mới bắt máy: “Ông gọi góp vui à?” Chưa gì đã mỉa mai lão rồi, đúng là không cho lão chút sắc mặt tốt mà.
Lê Đàm Hoan hừ một tiếng: “Tôi muốn chắc chắn Ý Ý có ổn không? Có cần máu không?” Biết được tin tức là vì Trương Ý Nhi bị Dạ Huyền bắt nên Frederick mới bao vây Ám Dạ, lão không lo không được, dù sao con bé cũng là cháu ngoại của lão, đương nhiên quan trọng nhất là vì cô là máu mủ của đứa con gái mà lão thương yêu đã qua đời.

Frederick Nhược Đông nói sơ qua tình hình của Trương Ý Nhi cho lão nghe: “Cô ấy ổn thôi, ông không cần quan tâm.”
“Nó là cháu tôi.”
Frederick Nhược Đông cau mày phản bác lại: “Cô ấy là người của tôi.”
Tên khốn này cứ thích làm rõ cái vấn đề Trương Ý Nhi là của hắn mãi mà không chán.

Lê Đàm Hoan nhức đầu, lại hừ hừ: “Bảo vệ con bé cho tốt vào.

Còn nữa, tại sao Dạ Huyền ra tay với con bé?”
“Chuyện này tự ông điều tra đi.” Nói rồi cứ thế cúp máy.
Lê Đàm Hoan tức đến mắt muốn nổ đom đóm, tên khốn con lai này… Lúc nào cũng bày ra cái bộ dáng thần thần bí bí khiến người ta chỉ muốn bổ não hắn ra nhìn xem bên trong rốt cuộc có những gì.

Chỉ mong hắn không đánh chủ ý với Trương Ý Nhi, không thì lão cũng không nghĩ ngợi mà trở mặt với Frederick đâu.
Lê Đàm Hoan rời khỏi phòng tính toán đến bệnh viện nhìn cháu gái một chút, thuộc hạ Một Mắt đang đợi bên ngoài, thời điểm hai người đi ngang qua ngã rẽ của biệt thự thì nghe được vài giọng nói mang ý chế giễu cùng khinh thường của đám con cháu nhà mình.
Một đứa con gái nâng cằm cao giọng: “Tôi mà là anh đã sớm kết liễu mạng rồi, sống nhục nhã thế mà cũng hi hi ha ha hằng ngày được, mặt đủ dày rồi đấy.”
Anh họ cô ta cười khẩy tiếp lời: “Một thằng nam không ra nam, nữ không ra nữ có khác nào “người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ” chứ, thứ đồng tính luyến ái mày thật khiến người ta ghê tởm.”
Lê Thoát bị hai tên con trai kiềm chặt tay quỳ rạp xuống đất, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn, lạnh lẽo găm vào từng kẻ gọi là anh em họ hàng của mình.

Nực cười biết bao nhưng đó lại là sự thật.
Anh ta ngẩng mặt gằn từng chữ: “Tôi sống không thẹn với lòng, không thẹn với ai là đủ rồi, không cần các người phải xía vào.”

Đứa con trai đang giữ chặt tay Lê Thoát cười thành tiếng, hắn ta nói: “Lê Thoát à, mày nên nhớ mày họ Lê, một ngày mày còn là người của Lê gia thì chúng tao mãi mãi bị mày làm cho xấu hổ.

Ông nội càng xấu hổ và mất mặt, cả dòng tộc này đều bị mày vấy bẩn.”
Lê Thoát cắn chặt môi, rồi chợt bật cười khiến cả đám anh em họ giật mình, anh ta lạnh giọng: “Dù tôi có là đồng tính luyến ái, tôi thích đàn ông đi nữa nhưng tôi chưa từng

đối xử tệ với bất kỳ ai, tôi cũng chưa từng dòm ngó của cải gì của ông nội, tôi không a dua nịnh nọt người chỉ bởi những âm mưu toan tính.

Còn các người, các người biết vì sao ông nội mãi mãi cũng không sủng ái, không tin tưởng bất cứ ai trong số các người không… bởi vì ông nhìn thấu được những ý nghĩ dơ bẩn và tình thương giả dối mà mỗi một người trong Lê gia đã đối với ông.”
Lời anh ta vừa dứt, tất cả đều rơi vào thinh lặng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của bọn họ, sau một lúc có vẻ như có kẻ đã sực tĩnh, quát lên còn hung hăng đạp vào bụng Lê Thoát một cái thật mạnh hại anh ta ngã nhào xuống sàn: “Thằng khốn, mày nói ai giả tạo, mày dám thề mày không giả như chúng tao không, thằng chó này…”
Lê Thoát toang bỏ chạy thì đã bị chúng tóm lại nhanh gọn, anh ta gào lên: “Trong cái gia tộc chết tiệc này ngoài tôi ra thì không còn một ai coi ông nội là người thân, các người có thể hơn tôi bất cứ thứ gì nhưng sự chân thành dành cho ông nội mãi mãi các người cũng không cách nào đuổi kịp tôi, bởi vì… các người sinh ra đã bị sự nuông chiều, toan tính và giả tạo nuôi dưỡng.

Còn tôi… chỉ có mình tôi tự nuôi dưỡng chính mình lớn lên từng ngày.” Không ai để ý đến trong đôi mắt của anh ta ngoài sự quật cường hiếm có xuất hiện thì còn sự thê lương hoặc giả là nỗi cô đơn lặng thầm không một ai thấu.
Ký ức chợt ùa về, anh ta nhớ cảnh tượng vào ngày hôm đó, chính là ngày sinh nhật lần thứ 11 của mình, khi ấy anh ta vẫn còn nhỏ, xu hướng giới tính thật còn chưa xuất hiện.
Như những đứa trẻ bị bỏ rơi trong những gia tộc lớn, khi mẹ ruột đoãn mệnh mà qua đời sớm, cha thì chưa có một ngày nào thật sự yêu thương mình, anh ta chỉ còn một mình đơn độc tồn tại, rõ ràng đó là nhà nhưng cũng là nơi lạnh lẽo nhất trong tâm hồn một đứa bé chưa thành niên.

Nó cảm nhận được bất cứ nơi nào có thể mang hơi ấm nhưng nơi nó đang sống thì không thể, nó luôn bị bao phủ bởi những hiu quạnh, máu tanh và vô cảm.


Ngoại trừ tranh đấu cũng chỉ có đấu tranh.

Đấu tranh nội bộ giữa anh em họ hàng, đấu tranh với những thế lực lớn bên ngoài kia.
Và đêm ấy - một ngày mùa đông lạnh buốt và có tuyết, cậu bé tự đốt nến chào mừng tuổi 11 của mình, hằng năm lời cầu nguyện của cậu chỉ có một: “Mong rằng Lê gia ấm áp hơn.” Lời thì thầm với Chúa chỉ có vài chữ đơn giản đến mức chẳng còn ước nguyện nào có thể đơn giản hơn.

Nhưng mỗi năm qua đi, cậu vẫn không thể nào thay đổi lời ước nguyện dưới sự chứng kiến của vạn vật không linh hồn.
Vậy mà khoảnh khắc cậu buồn sầu, cô độc mở cửa phòng của mình ra, có lẽ là sự đồng điệu giữa tâm hồn hoặc có thể là linh cảm của một đứa trẻ có quá nhiều mong đợi về một phép nhiệm mầu, đập ngay vào cặp mắt ngập nước, đỏ hoe là một chiếc bánh kem nho nhỏ.

Đúng vậy, là nho nhỏ, chỉ cở bàn tay một người trưởng thành thế nhưng đối với Lê Thoát, nó như Mặt Trời luôn bất biến, sáng rực soi rọi cả thế gian, cũng soi sáng cả tâm hồn hiu hắt, đơn côi của mình..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện