Công xưởng Frederick…
Lion mang đến tin tức vô cùng bất ngờ cho Frederick Nhược Đông biết: “Thủ lĩnh tổ chức Đen đồng ý gặp mặt ạ.” Chuyện này vừa đáng mừng cũng đáng e ngại, tuy lần nữa Frederick Nhược Đông truyền lời mời đến tổ chức Đen nhưng cũng không quá mong đợi.
Không nghĩ tới thế mà sáng nay đã nhận được tin tức lớn này, thật khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Frederick gõ gõ cây bút máy xuống mặt bàn, tiếng cạch cạch thanh lãnh như chủ nhân của nó, hắn trầm ngâm chỉ vài giây rồi hạ lệnh: “Gặp.
Liên hệ với hắn ta nói rõ địa điểm phải do chúng ta chọn.” Dù hắn đang cần thương lượng với tổ chức Đen nhưng hắn tuyệt đối phải đặt an toàn của bản thân lên đầu tiên.
Lion mặt mày vô cảm nhận lệnh, bỗng lên tiếng: “Về Ám Dạ thì sao ạ?”
Sau cuộc chiến hoành tráng vừa rồi, Ám Dạ tổn thất không nhẹ, không ai chết nhưng cũng kha khá người bị thương, phần lớn là bị Deri đả thương nhưng không quá nặng, quan trọng là nội bộ của Ám Dạ đã xảy ra lục đục.
Cô nhóc kia thật giỏi gây phiền toái, Lion thầm lắc đầu.
Frederick Nhược Đông chợt nhếch mép, hắn nhìn Lion: “Thân phận người phụ nữ bên cạnh Dạ Huyền là gì?”
Lion thuật lại những gì mình điều tra được, đương nhiên chỉ có vài thông tin cơ bản: “Chỉ là em gái nuôi, không có quan hệ huyết thống với y.” Hắn chốt thông tin quan trọng nhất cũng là mấu chốt vấn đề.
Mục đích cô ả đó phản bội Dạ Huyền tiết lộ cho hắn biết vị trí chính xác của Trương Ý Nhi là gì?
Cô ả đó còn rất trẻ nhưng không phải người đơn giản, là kẻ sẽ không phục tùng hoàn toàn ai, chỉ làm những chuyện có lợi cho bản thân mình, chỉ dựa vào việc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dạ Huyền sau nhiều năm mất tích rồi lại “vô tình” mà gặp hắn ở Ám Dạ đã nói rõ lên con người cô ta không tồn tại “sự trung thành”.
Loại phụ nữ như vậy còn đáng ghê tởm hơn cả Lucia Grace.
Ám Dạ…
Dạ Huyền chỉ bị thương ngoài da, chẳng ảnh hưởng gì tới sức khỏe, chỉ có tâm trạng của y là có vấn đề, thậm chí là xấu tệ, hiện tại y đang lãnh đạm găm cặp mắt sắc nhọn vào khuôn mặt lãnh cảm của Huyền Nhạn: “Tại sao không làm theo lời tôi? Tôi đã nói hạn chế tối đa việc làm tổn hại đến Frederick Ý Ý, nhưng cô đã làm gì.” Dứt lời y cầm lấy một con dao nhỏ bên người vứt đến trước mặt Huyền Nhạn.
“Tự xử đi.” Y nhàn nhạt nhả ra vài chữ đó rồi trở lại ngắm bức tranh thiếu nữ váy trắng trên tường, sự áy náy lần nữa dâng lên, nó cuộn trào quặn thắt khiến y phiền muộn.
Huyền Nhạn cầm con dao lên, trước khi tự phạt cô ta quật cường, lưng thẳng tắp nói: “Tôi sai vì đã vượt quá sự căn dặn của Boss, nhưng chỉ có một lỗi