“Ngài… hút thuốc ạ?” Quả nhiên có một cái mũi nhạy cảm đáng ghét, thuốc lá hắn hút không quá nồng nhưng là loại được điều chế riêng cho hắn, hương vị không giống với mùi thuốc lá thông thường.
Thế mà cô nhóc này vẫn ngửi ra.
Hắn híp mắt vẫn treo ý cười khoan khoái trên môi, ngón cái xoa xoa chiếc cằm bé xinh: “Xem ra em không ngốc như tôi nghĩ.”
Đây… đây có thể được coi là lời khen không?
Trương Ý Nhi không kiềm chế được tâm trạng vui vẻ mà nở một nụ cười đẹp tựa nàng thiên sứ vô ý cướp đi trái tim bao con người trần tục, và thu hút cả những hắc ám quỷ dữ như người đàn ông đang không chớp mắt mà để chính mình ngã vào cái hố màu nâu trong suốt ấy.
Hắn bỗng che đi cặp mắt quá hút hồn kia, chầm chậm ôm lấy cổ tiểu thiên sứ mà mút lấy cánh môi mềm mại, căng mọng.
Nụ hôn kéo dài đến khi vết thương ngay bụng của Trương Ý Nhi lại truyền đến cơn đau âm ỉ, tiếng rên yếu ớt đã thành công chặn lại sự cuồng mê đang bùng cháy trong trái tim người đàn ông.
“Người của tôi không thể vô dụng như vậy.” Hôn xong vẫn có thể bình tĩnh mà chê bai cô, thật vô tình.
Trương Ý Nhi bặm môi, thân thể vẫn kề sát hắn, mùi hương thuộc về duy nhất mình hắn quấn chặt lấy toàn bộ tâm trí, áp đảo mọi bức tường thành cô đã cố gắng dựng lên: “Em… là gì của ngài?”
Ngón tay thon gầy, trắng trẻo chạm vào cánh môi đã sớm không còn khô ráp, hiện tại đặc biệt như một quả cherry khiến người ta muốn cắn nuốt không sót lại chút gì.
Hắn cười, là điệu cười không rõ ý tứ: “Em là thuộc hạ cũng là người phụ nữ của tôi.”
Cô nàng tròn mắt nhìn hắn, có chút lắp bắp: “Người… người phụ nữ của ngài sao?”
Mày hắn nhướng lên, ra ý rất thú vị với bộ dạng này của cô: “Không phải sao?”
“Nhưng ngài đã đẩy em cho Mạc thái tử.” Rõ ràng hắn đã lợi dụng, đã sử dụng cô để câu dẫn Mạc Chính Thiên, thậm chí là những thiếu gia của các gia tộc có mặt tại Royal Party.
Vốn dĩ cô đã coi như không biết đến mục đích của hắn, cứ coi mình như một đứa con gái ngốc đần hay một con rối để hắn thoải mái giật dây vì ngay từ đầu là cô tình nguyện dấn thân, cô không có quyền hối hận và đúng là cô đã không hối hận, ít nhất là đến hiện tại ngay vào thời khắc câu hỏi mang sự tủi thân thốt ra khỏi cổ họng mình.
Ý cười trên khuôn mặt yêu nghiệt hơi khựng lại, hắn rũ mắt nhìn cô đặc biệt chăm chú, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc như cái cách hắn ra lệnh cho đám Lion: “Đó là một trong số những nhiệm vụ khi em trở thành người của tôi.”
Thoáng vui mừng qua đi, giờ đây chỉ còn đọng lại những đau đớn và phiền muộn, nhưng cô vẫn chưa bỏ cuộc: “Vậy em khác với bọn họ chứ?” Lý ra cô không nên thiếu hiểu biết và tự mình đa tình mà đặt ra câu đó với hắn, bởi vì cặp mắt xanh lục kia đang nhìn cô một cách sắc bén và mang ý cảnh cáo.
“Em xin lỗi… em…”
“Không có lần sau.”
Trương Ý Nhi cúi đầu đáp “vâng” một tiếng.
Hoàn toàn là bộ dạng thỏa hiệp vừa khiến hắn hài lòng cũng khiến hắn có chút khó chịu, chẳng rõ làm sao.
Tình trạng này vốn không nên xuất hiện trong con người vô cảm như hắn mới đúng, người đàn ông ngồi trên xe rồi mà vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Hắn không nhận thức được rằng trái tim lãnh khốc còn hơn cả Nam Cực đã bắt đầu để ý một người con gái và nó đã vượt ngoài tầm kiểm soát mà hắn luôn cho rằng mọi sự đều nằm trong tính toán của hắn bao gồm