London, Anh.
Mấy ngày nay, bọn họ đều bận đến sức đầu mẻ trán, Henry thì lo về vấn đề biển thủ công quỹ mà họ hàng của Frederick đã ăn xén bớt, mẹ nó, chết rồi vẫn không để cho anh ta được sống yên.
Xù đầu, xù óc vẫn chưa thống kê hết, đám người này ăn chặn không ít đâu, Khai Tâm thì tập trung điều tra tung tích của Frederick Trí Nham, đã vài lần cho người đột nhập vào Đế quốc Quỷ để thám thính tình hình nhưng đều vô ích, từng thuộc hạ đều một đi không trở lại.
Khai Tâm tức muốn chết, rất muốn gọi Lion sang đây cùng hỗ trợ mình nhưng Boss lại nhất định không đồng ý, phải để Lion và Đan Đan ở tứ hợp viện trông coi và còn để bảo vệ an toàn cho Trương Ý Nhi nữa.
Ban đầu Boss bảo cứ chờ, trước sau gì William Eric cũng tìm đến nhưng đến giờ đã qua một tuần mà không thấy hắn ta có chút động tĩnh nào.
Frederick Nhược Đông trầm tư đoạn nói: “Hắn đang lên kế sách.” Mà Frederick cũng chẳng lo lắng, hắn chắc chắn Eric không dám làm gì Frederick Trí Nham, chẳng qua là hắn ta không biết rằng Frederick Nhược Đông trước giờ chưa bao giờ coi trọng mạng sống của người cha này.
Hắn để ông ta sống không có nghĩa hắn yêu thương hay thật sự coi ông ta là máu mủ ruột rà của mình.
Lần này hắn muốn nhân chuyện này mà chấm dứt với William Eric, cái tên khốn đó thật dai như đĩa, đeo bám hắn bao lâu nay rồi mà không buông tha.
Đến cả em gái của mình cũng từ bỏ, đến lúc kết liễu hắn được rồi, Đế quốc Quỷ một ngày còn để hắn ta trị vì thì Frederick hắn còn gặp không ít chuyện.
Hắn đặc biệt không thích bị kẻ điên đánh lén hoài.
Đôi khi cũng sẽ sơ suất mà bị chúng đánh thắng.
Vậy nên cơ hội lần này Frederick Nhược Đông nhất định nắm chắc trong tay, mang danh là cứu Frederick Trí Nham thực tế thì… hắn còn một mục đích lớn lao khác.
Cuối cùng chúng cũng có động tĩnh, William Eric gửi đến lâu đài Frederick một tối hậu thư ghi rõ: [Chỉ mình Frederick Nhược Đông đến.]
Mẹ nó, cũng đủ thâm sâu đấy nhưng Frederick Nhược Đông đã nắm rõ điều này, hắn biết tên khốn kia không ngu ngốc để hắn dàn trận địa quanh Đế quốc Quỷ, nhưng mà… chưa biết ai mới nằm trong bẫy của ai đâu.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay, hắn cụp mi nhìn chiếc điện thoại trong tay, hai giây sau những ngón tinh tinh xảo, trắng nõn lướt trên màn hình.
Chỉ qua một hồi chuông cô bé kia đã bắt máy: “Nhược Đông.” Vẫn chất giọng dịu dàng và ngọt ngào ấy, thứ âm thanh luôn khiến hắn như chìm trong mật ngọt, vào lúc này cũng vậy, dù cho những gì sắp xảy đến có như thế nào cũng không thể làm giảm đi sự hưởng thụ tình yêu ngọt ngào cô truyền vào tai hắn.
“Ừ.” Hắn thấp giọng đáp, ngừng một giây lại hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
Cô bé kia ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó là kể cho hắn nghe vô số chuyện, hầu hết là liên quan đến những người xung quanh cô như Đan Đan, Tiểu Trì, Lạc Quý Nhân, còn có cả Hoắc Hạ nhưng lần này cô không nói gì về sự khác thường của y.
Frederick Nhược Đông từ trước đến giờ luôn không thích những người nói quá nhiều, chỉ có duy nhất Trương Ý Nhi là ngoại lệ, hắn vô cùng thoải mái và không biết chán khi cô nhóc liến thoắng đủ thứ chuyện bên tai mình, thậm chí là hắn nguyện ngày nào cũng đều nghe cô lải nhải.
Vậy nên… lúc này hắn không sao mở miệng thông báo với cô rằng sắp tới đây không thể liên lạc với cô.
Trương Ý Nhi kể đủ rồi mới dừng lại, cô cũng phát hiện ra có điểm là lạ, nhỏ giọng: “Anh có chuyện muốn nói với em sao?”
Hắn thở nhẹ một hơi, không giấu diếm ừ.
“Sắp tới tôi bận chuyện quan trọng… sẽ không liên lạc được với em.”
“Là… không gọi điện thoại cho em được luôn sao?”
Hắn lần nữa ừ, giọng nói ấy nặng nề hơn trước, không đợi cô hỏi thêm, hắn trấn an: “Chuyện này rất quan trọng, nhưng sẽ không