“Anh Gia Minh?” Trương Ý Nhi không thể tin được, cô chạy tới quan sát người thanh niên anh tuấn ở trạm gác bằng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.
“Sao anh… ở đây?”
Tống Gia Minh đã sớm chuẩn bị sẵn lý do, anh ra khỏi trạm gác đến gần cô, kha khá lâu rồi không nhìn thấy cô gái trong lòng, hiện tại anh có chút ngại, gãi gãi đầu đoạn mỉm cười đáp.
“Là người quen của anh giới thiệu, hôm nay là ngày đầu tiên anh làm việc.”
“Vậy việc học hành của anh thì sao?” Không phải anh đang học năm tư chuyên ngành thể dục sao, công việc canh giữ trạm gác tuy có thể xoay ca nhưng vẫn là công việc toàn thời gian, đó là còn chưa nói đến học viện không cho nhân viên tự do ra vào.
Tống Gia Minh biết suy nghĩ của cô, anh lắc đầu: “Anh đã hoàn thành sớm chương trình học rồi, ngành của anh… có chút khó xin việc, làm việc trong trạm gác Phong Khởi cũng coi như anh may mắn rồi.”
Trương Ý Nhi gật gù đầu, thoáng ngạc nhiên qua đi, cô chợt thấy vui vẻ: “Vậy cũng được ạ, khi nào rảnh chúng ta có thể cùng ăn cơm.”
Tống Gia Minh ừ một tiếng, anh nhắc nhở: “Vậy em đi học đi.” Trước đó còn đọc số điện thoại của mình cho cô.
“Anh chưa từng đổi số điện thoại khác.” Lúc anh nói lời này, trong ánh mắt như ánh lên một tia cảm xúc gì đó khó nhận thấy, có lẽ là nỗi nhung nhớ, hoài niệm, và sự yêu thương thầm kín.
Trương Ý Nhi đã ngồi lên xe đạp rồi mà vẫn còn nghĩ miên man, cảm giác cứ kỳ kỳ, lại không rõ là kỳ kỳ ở đâu.
Học viện Phong Khởi không dễ gì có thể được vào làm việc dù cho chỉ là công việc bảo vệ trạm gác ký túc xá, không nói tiền lương cao, mà còn có chế độ vô cùng tốt, đặc biệt Phong Khởi là nơi của giới quý tộc.
Tống Gia Minh bảo rằng nhờ người quen giới thiệu, người quen ấy của anh… có máu mặt vậy sao.
Vừa đạp xe vùa nghĩ linh tinh, cô cảm thấy quá mệt não, tự nhiên đi suy nghĩ gì không đâu, chuyện của mình còn chưa giải quyết cho ra trò mà còn tâm tình đi lo cho người khác.
Dù sao anh ấy có công việc đàng hoàng vậy cô cũng thấy vui vẻ rồi.
Đêm, Trương Ý Nhi cùng Lạc Quý Nhân và Lâm Lục Ngạt ngồi xếp bằng ở ban công trò chuyện, trong tay mỗi người cầm một lon bia.
“Cạn nào.” Vừa hô lên thì cửa phòng bật mở.
Còn ai ngoài Mạc Thiếu Thư nữa.
Cô ta chỉ liếc mắt không chút thân thiện hướng ba bọn họ hai giây rồi hừ hừ không quan tâm thêm.
“Mặc kệ cô ta đi.”
Trương Ý Nhi nhìn Lạc Quý Nhân chăm chú vài giây rồi lên tiếng: “Tớ nhờ cậu chuyện này được không?”
Lạc Quý Nhân ừ ừ: “Nói đi, nhờ với vả cái gì chứ.”
Trương Ý Nhi cười, cô đặt lon bia xuống nền nhà, li3m li3m môi: “Tớ muốn sang Anh sớm một tuần, cậu có thể xin nghỉ giúp tớ với Lạc Hồ Ưng không?” Y là Boss của học viện Phong Khởi, chỉ cần y gật đầu thì cô muốn đi đâu, đi lúc nào cũng được, chẳng qua là Trương Ý Nhi không hiểu sao có chút bài xích khi nói chuyện cùng y, có lẽ là vì cái lần trong bệnh viện kia, cô đã ngả bài theo một mức độ nào đó với y và y cũng đã nắm được một chút về những gì cô biết.
Không rõ vì sao khi ấy cô lại ngu ngốc, lớn gan như vậy, Frederick Nhược Đông hiện tại không ở trong nước, không ai bảo toàn cho cô được dù có Đan Đan và Lion bên cạnh.
Cô không hiểu nổi mình nữa, nhưng mà… cô có cảm giác là y sẽ không hãm hại cô, trực giác thật sự rất đáng sợ, mà sự đáng sợ đó có thể liên quan đến mạng sống.
Và