Henry và Khai Tâm dẫn theo một đội tinh anh nhanh chóng rời khỏi lâu đài, đến thẳng trụ sở Đế quốc Quỷ.
Trương Ý Nhi kéo lấy tay Khai Tâm, cô thành khẩn nói: “Tôi muốn đi cùng.”
“Không được.”
“Không thể.”
Cả Khai Tâm và Henry đồng thời quát lên, hiếm khi bọn họ lớn tiếng với cô, mà lúc này đây Trương Ý Nhi cũng không giận, cô nắm chặt cổ tay Khai Tâm, nhìn cả hai, không tiếng động từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô lắc lắc đầu, nghẹn ngào: “Mang tôi đi đi, xin hai người, tôi nhất định phải đi.
Tôi không thể trơ mắt ở đây chờ đợi, nó không khác gì người chờ chuẩn bị hành hình.”
Thời gian không thể kéo dài, cả hai lại không có cách nào ra tay với chủ mẫu tương lai, cuối cùng là thỏa hiệp dắt cô đi theo, trước đó còn dặn dò kỹ càng Frederick Vi Vi trang bị áo chống đạn, súng ống cho cô.
Frederick Vi Vi không nhịn được nhíu chặt chân mày: “Cô Ý Ý, đừng cản trở việc cứu ngài Fred của bọn họ, cô không biết làm vậy là đang gián tiếp hại ngài ấy sao?”
Trương Ý Nhi mím môi, dùng ánh mắt sắc lẹm dán chặt vào khuôn mặt cô ta, cuối cùng cô lạnh giọng: “Tôi cũng là thuộc hạ của ngài ấy.” Dứt lời không cần tới cô ta mặc áo chống đạn cho mình, mà tự cô ra tay.
“Cô biết sao?” Frederick Vi Vi có chút ngạc nhiên khi thấy Trương Ý Nhi thành thục mặc áo chống đạn một cách mượt mà lại tháo lắp đạn thành thạo.
Trương Ý Nhi nhếch môi, cô bỏ lại một câu: “Nhược Đông đã giúp tôi mặc.” rồi chạy theo Khai Tâm và Henry rời khỏi lâu đài.
“Có phải các anh khinh địch quá rồi không?” Ngồi ở ghế sau, Trương Y Nhi vô cùng căng thẳng, mắt thẳng tắp tập trung con đường dài ngoằn phía trước.
Chỉ có vài chục thuộc hạ… cô thật sự lo lắng.
Khai Tâm và Henry đương nhiên hiểu ý của cô nàng, Henry nhếch miệng lắc đầu: “Bấy nhiêu đã khoa trương rồi?”
“Phải không? Thân phận của anh ấy đâu phải đơn giản.” Thậm chí dù có kéo theo cả một biệt đôi trăm người cũng chẳng phải lớn lao.
Trương Ý Nhi cứ thấy sai sai ở đâu đó, liếc hai người đàn ông đằng trước, mày thiếu nữ hơi động, nhưng không tiếp tục tra hỏi nữa.
Bọn họ là ai chứ, là thuộc hạ th ân cận nhất của Frederick Nhược Đông, trước khi hành động chắc chắn có tính toán một cách kỹ lương, nghĩ như vậy Trương Ý Nhi quyết định đặt niềm tin hoàn toàn vào họ.
Khai Tâm lái xe phải nói quá kinh khủng, Trương Ý Nhi suýt thì nhịn không được nôn ói.
Đến Đế quốc Quỷ, Trương Ý Nhi kinh ngạc khi Khai Tâm và Henry không có vẻ gì là lén lút, mà là trực tiếp xông thẳng vào trụ sở Đế quốc Quỷ.
“Cô đi theo tôi.” Khai Tâm dặn dò.
Cô gật gật đầu.
Hiện tại cô không hề có một chút cảm giác sợ chết nào, ngược lại tinh thần như được nâng cao lên một bậc.
Dưới tầng hầm, Frederick Nhược Đông yếu ớt cầm trong tay một thẻ nhớ đã được phân tách dữ liệu.
“Ngài Fred, người của ngài đã kéo đến.” Quốc sư Titus cung kính cúi đầu, tay duỗi ra làm tư thế “mời”.
“Mong ngài làm đúng với thỏa thuận ban đầu.”
Frederick Nhược Đông nhếch môi, giọng hắn khàn đặc: “Ông hãy nhớ tôi là ai.”
Đoạn hắn trở lại lồ ng giam, như cái lúc hắn mới bước vào lần đầu, nó rung mạnh, chao đảo một hồi rồi vững vàng đưa người bên trong rời khỏi tầm hầm sâu trong lòng đất.
Trước khi khuất khỏi nơi đã hại hắn mất nửa cái mạng, đôi con ngươi xanh lục như có như không thoáng qua xác chết nằm trong một lồ ng giam khác, trên cổ cái xác hằn lên vết bầm của dây cước mỏng, loại cước có thể siết chết một người nhưng khiến William Eric chết là viên đạn găm thẳng vào sau đầu.
Người nả đạn không ai khác chính là Titus – người mà William Eric tin tưởng và tín nhiệm nhất.
Trên đời này muốn một kẻ