Lâm Lục Ngạt ôm eo người đàn ông, cô chạm trán vào bờ ngực anh nói: “Hứa Hâm, em nghĩ là… anh chỉ cảm nắng sự thiện lượng của Ý Ý mà thôi.” Đó không phải tình yêu.
Cô có thể khẳng định.
Cô lại ngẩng mặt nhìn cặp mắt đang chất chứa đầy sự hoang mang của anh, khóe môi thiếu nữ nhếch lên, lần nữa hôn anh.
“Anh không ghét cùng em hôn môi, đúng không?”
Hứa Hâm nhắm nghiền mắt không trả lời, vì anh thấy hổ thẹn.
Đến cả tình cảm của mình thế nào mà cũng không xác định được, rốt cuộc có phải như Lâm Lục Ngạt nói không, rằng anh không thật sự yêu Trương Ý Nhi.
Lâm Lục Ngạt lại tiếp tục tấn công: “Hơn nữa, Hứa Hâm, Ý Ý đã có người trong lòng.” Thân thể anh cứng đờ, Lâm Lục Ngạt có chút khó chịu, rồi mạnh dạn tách cánh môi anh ra cuốn lấy đ@u lưỡi mà cô khao khát bao lâu nay.
Phát hiện người đàn ông đã hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, vậy mà anh không đẩy mình ra, cuối cùng khi đôi tay to lớn siết lấy eo cô, khi anh đáp lại nụ hôn của cô, Lâm Lục Ngạt biết một đời này cô không cách nào thoát được người đàn ông này nổi.
Trương Ý Nhi bảo Lâm Lục Ngạt chờ một lát, cô muốn đi vệ sinh.
Hôm nay là ngày không thích hợp để cô ra ngoài lắm, một nhân viên phục vụ của Khánh Niên đứng canh trước khu vực nhà vệ sinh báo rằng WC tầng một xảy ra vấn đề nên tạm thời ngừng hoạt động.
Trương Ý Nhi đành phải lên tầng hai vì cô thật sự buồn đi vệ sinh, nếu không cũng ráng nhịn rồi.
Không ngờ sẽ gặp Tống Vô Ưu ở đây, Trương Ý Nhi cũng chỉ ngạc nhiên hai giây rồi lập tức coi cô ta như người vô hình, rửa tay, son lại môi rồi định rời đi.
Vừa đến cửa Tống Vô Ưu lại lên tiếng.
“Thì ra người ‘bố nuôi’ của cô chính là Frederick Nhược Đông - đương gia của dòng tộc Frederick giàu có bậc nhất nước Anh.
Ngay từ đầu cô đã phản bội tình bạn của chúng ta, vậy mà hiện tại cô còn trưng ra cái vẻ mặt kiêu ngạo đó cho ai xem hả, tiểu thư Frederick.”
Trương Ý Nhi thở hắt ra một hơi, đầu đã bắt đầu đau nhức rồi, cô chẳng buồn đôi co bất cứ chữ nào với Tống Vô Ưu nữa, chỉ lạnh tanh phun ra một câu: “Cô và tôi đã chẳng còn chút liên quan.” Dứt lời muốn nhanh chóng xuống dưới, chợt cổ tay bị Tống Vô Ưu kéo mạnh một cái.
Cô lảo đảo hai bước mới đứng vững, không nhịn được mà quát: “Cô có bệnh hả?”
Cô ta hừ lạnh: “Để xem cô còn có thể kiêu ngạo được đến khi nào, đồ giả.”
Trương Ý Nhi tức muốn thổ huyết, vùng mạnh một cái thoát khỏi gọng kìm của cô ta, lại không thể cứ mặc cô ta mắng mình như vậy.
“Tôi đã từng xem cô là bạn, nhưng cô thử soi lại lương tâm của mình xem, đã có giây phút nào cô coi tôi là bạn chưa hay chỉ vì tôi nghèo khổ hơn cô, tôi bất hạnh hơn cô nên cô mới muốn trở thành bạn đồng hành với tôi, chung quy cô cũng chỉ vì tâm tư nhỏ nhen, ích kỷ của bản thân mà thôi.”
“Cô im miệng.” Tống Vô Ưu trừng mắt, biểu cảm trên khuôn mặt đã xấu tệ, cô ta tức giận không thèm kiêng nể gì nữa, lời gì cũng dám nói: “Cô tưởng mình là công chúa Frederick chăng, đúng là không biết xấu hổ, cuối cùng cũng chỉ là một con đi3m mặc cho đàn ông cưỡi, Frederick Nhược Đông là ai cô không biết sao, ngài ấy máu lạnh và tàn nhẫn, coi phụ nữ như hàng hóa, mà cô… cũng chỉ là món hàng rẻ rúm bị ngài ấy chơi nát rồi vứt thôi…” Vừa ngừng lại đã ăn một cái tát.
Đầu cô ta nghệch sang một bên, thân thể cũng nghiêng ngả suýt thì té xuống sàn.
Bị đánh bất ngờ, cô ta không thể tin được, ngẩng mặt lên giơ tay định đánh trả thì Trương Ý Nhi đã co chân đạp mạnh vào bụng cô ta, cuối cùng cô ta cũng ngã xuống sàn, Trương Ý Nhi cười lạnh từ trên cao nhìn xuống: “Tống Vô Ưu, đừng nghĩ ai cũng đi3m như cô.” Bỏ lại lời đó, cô gái thẳng lưng tựa nàng công chúa cao quý rời đi, trên hành lang chỉ còn những tiếng lộc cộc của giày cao gót cùng tiếng mắng chửi của Tống Vô Ưu.
Xuống tầng dưới lại đụng phải lão hồ ly Lê Đàm Hoan, cô khựng lại, nhìn ông ta rồi gật đầu