Bọn họ không tính mở bịt mắt ra cho cô, mà cô cũng đã dự tính được chuyện này, làm sao có thể dễ dàng để cô thấy được nơi diễn ra những trò kinh khủng chúng đã làm được chứ.
Cô im lặng, được người đàn ông khi nãy dắt tay ngồi xuống một cái ghế.
Giọng nói như không thuộc về con người lần nữa vang lên: “Frederick Ý Ý.” Hắn ta không phải đang hỏi, chỉ là đọc tên của cô vậy thôi.
Trương Ý Nhi vẫn giữ yên lặng, bàn tay không tiếng động báu vào đùi.
“Con đã gây nên tội lỗi gì sao?” Hắn ta làm đúng với phận sự của một “cha thánh”.
Cô nuốt khan, đáp: “Vâng.
Nhưng con không chắc.”
“Hãy nói với cha nào, đừng sợ, bé con.”
Mẹ nó.
Bé con… Frederick gọi “bé con” cô liền mềm nhũn cả người nhưng “cha thánh” vừa thốt ra cái xưng hô đó, Trương Ý Nhi không kiềm được mà bụng cuộn trào.
Thật bi3n thái quá đi thôi.
“Con… con có thể nắm tay cha không? Chỉ có như vậy con mới có thể được tiếp thêm dũng khí nói ra tội lỗi của mình.” Vừa nói vừa thầm cổ vũ chính mình gan lớn.
Cô gần như nín thở đợi hắn ta đáp.
Qua vài giây, hắn ta vẫn không lên tiếng, ngược lại người đàn ông có vẻ là linh mục kia đến gần chủ động áp lòng bàn tay vào tay cô.
Trương Ý Nhi ra chiều hoảng sợ lắc lắc đầu, tay rụt về: “Không, không.”
Linh mục chợt nói: “Cha thánh không phải ai cũng có thể chạm vào.
Thời gian không có nhiều, cô nên nhanh chóng xưng tội.”
Biết chắc không đạt được mục đích, Trương Ý Nhi cũng không miễn cưỡng nữa, cô bắt đầu xưng tội: “Con đã làm một chuyện tày trời.” và cô thành thật xưng tội: “Con đã che giấu tội lỗi của một người, dù con và người bạn đó đã cố gắng ngấm ngầm giúp đỡ thân thích của nạn nhân nhưng linh hồn con vẫn không được an yên.” Lần đầu tiên cô thẳng thắn bộc lộ ra tội nghiệt của mình.
Cô có lỗi với Vu Lam, có lỗi với người thân yêu nhất của cô ấy.
Nhưng cô không có cách nào đẩy Lâm Lục Ngạt vào tù tội, vì cô ấy cũng là nạn nhân.
Chỉ là cô không sao quên được, nỗi áy náy và hổ thẹn với Vu Lam luôn tồn tại, siết lấy linh hồn cô, mà cô lại không thể nói với bất cứ ai, vậy mà lúc này, trong hoàn cảnh nguy hiểm, đối mặt với kẻ mà cô luôn coi như dịch hạch, như ma quỷ, cô lại thẳng thắn thốt ra nỗi lòng đã che giấu bấy lâu.
Cô không hiểu vì sao lại như vậy? Chợt người đàn ông bên cạnh kéo lấy cổ tay cô đứng dậy, hắn nói: “Đi thôi.”
“Đi… đi đâu?”
“Cha thánh đáp ứng cô.”
Trương Ý Nhi đến cả thở cũng không dám, tội lỗi vừa xưng đã bị cô dằn xuống, lúc này chỉ có căng thẳng.
Đi sâu vào trong, vượt qua hai cánh cửa khác, cô không ngờ “cha thánh” lại cách xa mình như vậy.
Nhưng giọng nói của hắn ta cứ như thể gần trong gang tấc, ngay trước mặt mình.
Thật kỳ lạ.
Và cô đã đặt chân vào hang ổ cuối cùng.
Bởi vì cái mùi ghê tởm ấy đã hoàn toàn vây khốn Trương Ý Nhi, khiến cô muốn nôn ói nhưng thời khắc này rất quan trọng, cô phải nhịn.
“Tới đây nào, bé con, nắm lấy tay cha.”
Mẹ nó, Trương Ý Nhi cắn lưỡi lần nữa, vì run mà lỡ cắn mạnh, máu loang khắp khoang miệng.
Cô từng bước đi về phía âm thanh phát ra, linh mục kia đã lui xuống rồi.
Chỉ còn mình cô và cha thánh.
Cô biết hắn ta đang rất gần mình.
Khi hai tay cô còn đang huơ huơ mò mẫm thì hắn ta chạm vào cổ tay cô dẫn dắt cô ngồi xuống một nệm mỏng.
Hắn mang bao tay nên cô chẳng thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, chỉ có sự lạnh lẽo của chất liệu da tổng hợp.
“Con… con.” Trương Ý Nhi đã ngửi được mùi trên cơ thể hắn ta, khi nãy cách quá xa lại thêm bị thứ mùi kia xâm chiếm.
Hiện tại khi đã gần hắn ta, cô cũng ngấm ngấm ghi nhớ chính xác hương hoa bách hợp thoang thoảng trên người hắn ta, còn có… sợ hắn ta phát hiện khứu giác đặc biệt của mình, Trương Ý Nhi không thể động phần mũi.
Tại sao cô không thể nào xác định được cái mùi kỳ lạ kia, có chút giống rượu nhưng có phần hắt và tanh.
Dường như càng cố gắng ngửi thì đầu óc cô càng xây xẩm.
Trương Ý Nhi nuốt nước miếng, tạm thời dừng lại việc này.
Hắn ta như đang quan sát cô từ nãy giờ, rốt cuộc cũng có hành động, hắn ta đang di chuyển đến gần cô.
Đầu óc Trương Ý Nhi choáng váng nặng hơn, cô lắc lắc đầu, biểu cảm thay đổi trên mặt không thể che giấu được nữa, trước khi rơi vào cơn mê sảng, cô chỉ có thể thốt: “Nhược Đông.”
Khóe môi hắn ta cong lên thành một nụ cười, tiếc