Lạc Hồ Vận vận nội lực đẩy khí gây mê trong người mình tỏa ra, đến khi Trương Ý Nhi đã nhắm nghiền mắt lầm vào mê mang, hắn ta bế cô đi vào một cửa động khác.
Bên trong đặt một chiếc giường màu trắng, giống như giường trong bệnh viện.
“Chủ nhân.” Người đàn ông đang pha chế hay hòa trộn các hỗn hợp gì đó, nghe tiếng động nơi cửa liền dừng tay, khom lưng cung kính nghênh đón.
Lạc Hồ Vận liếc hắn, vừa bế Trương Ý Nhi đặt trên chiếc giường bên cạnh vừa hỏi: “Xong chưa?”
Người đàn ông “vâng” một tiếng: “Có thể bắt đầu rồi ạ.”
“Ừmm.” Găng bàn tay được hắn ta tháo ra, mu bàn tay trái áp vào khuôn mặt thiếu nữ, ngón tay út và áp út đã cụt từ nhiều năm về trước.
Hắn ta lại đảo mắt ngó cô ả đang bất tỉnh nằm trên chiếc giường còn lại, cười một cách nguy hiểm: “Cô ta nên nhận phải trừng phạt này.”
Dứt lời hắn ta đến đứng bên cạnh người đàn ông nọ, găng tay đặt trên bàn, đeo vào găng tay cao su màu trắng.
Phần trên của hai người con gái rất nhanh đã không mảnh vải.
Lạc Hồ Vận quét dung dịch mà người đàn ông kia đã pha trộn lên tấm lưng của Trương Ý Nhi.
Đợi mười phút dung dịch đã thẩm thấu vào da thịt trắng nõn, trên lớp da hiện lên một tầng bọt vàng, lau đi.
Hắn lại quét lớp thứ hai, lần này đợi mười lăm phút, lau đi tầng bọt như chất thải.
Lần thứ ba, hắn quét một lớp dày hơn so với hai lần trước.
Đợi đúng nửa tiếng, tầng bọt vàng dày đặc, lấp ló một sắc xanh đậm.
Dùng một cái khăn sạch sẽ khác cẩn thận lau.
Trên tấm lưng ấy, cuối cùng cũng hiện ra một hình xăm bản đồ dẫn đến kho báu mà bao nhiêu thế lực tìm kiếm, thậm chí dù biết kho báu trên lưng Trương Ý Nhi cũng không có cách nào khiến hình xăm hiện ra.
Lạc Hồ Ưng cười khàn khàn một hơi dài đoạn nói: “50 - 50.”
Hoắc Hạ gật đầu: “Tôi đã hiểu.”
Hai người đàn ông phối hợp cực kỳ ăn ý, không nói chuyện, nhưng bằng sự hợp tác giữa chủ tớ nhiều năm nay và bằng sự tín nhiệm, tin tưởng tuyệt đối, hai tiếng sau, hình xăm trên lưng Trương Ý Nhi được bọn chúng cắt đôi theo chiều dọc.
Tức là trên lưng cô chỉ còn một nửa hình xăm, nửa còn lại nằm trên người Nhạc Ly Ân cũng là Đồng Ly Ly của hiện tại.
Khi tỉnh lại Trương Ý Nhi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh tại phòng y tế của học viện.
Cô kinh hoàng bật dậy, lại bị vết thương nơi cẳng tay làm cho đau đến rên thành tiếng.
Có người vén bức màn đi vào.
Khi nhìn thấy là y, Trương Ý Nhi nuốt khan, cô ôm lấy cổ mình vuốt vuốt, mặt nhăn lại: “Tại sao tôi ở đây?”
Hoắc Hạ nở nụ cười đúng mực: “Có sinh viên thấy cô ngất xỉu tại nhà vệ sinh.”
Được lắm tên khốn kia, Trương Ý Nhi nghiến răng nghiến lợi thầm rủa hắn, chợt nghĩ tới những chuyện xảy ra tại hang động đó, vậy cuối cùng hắn ta có bỏ qua cho những nữ sinh kia không.
Đầu nhói đau, Trương Ý Nhi nằm trở lại giường, xoay lưng lại với Hoắc Hạ, lầm bầm đuổi người: “Tôi muốn ngủ chút.”
Rốt cuộc Hoắc Hạ với hắn ta có quan hệ gì chứ? Trong quá trình cô bất tĩnh đã có chuyện gì xảy ra đúng không? Phiền chết đi được.
Không rõ qua bao lâu, Trương Ý Nhi lại bị đau nhức mà tỉnh.
Mở mắt đã thấy Hoắc Hạ đang giúp mình thay thuốc cho vết thương.
Cô đảo mắt đoạn nói: “Anh có bôi thuốc làm loét vết thương của tôi ra không đấy.”