Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận là những kẻ có chỉ số IQ cao và nguy hiểm, tuy trúng bẫy nhưng cả hai đã tính tới kết quả xấu nhất, tức là đã có sự chuẩn bị phản kháng lại với từng tình huống.
Cùng lúc bọn họ bị tính kế, giam nhốt thì tại Lạc gia xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Cảnh sát nhận được chứng cứ đầy đủ tố cáo bà hai cùng bà tư là hung thủ đứng sau sát hại Lạc đương gia và cũng là chủ mưu trong việc hãm hiếp Lạc Hồ Linh.
Đồng thời con trai đầu của bà hai và con trai duy nhất của bà tư cũng bị bắt giam, là đồng phạm trong vụ án của Lạc đương gia và Lạc Hồ Linh, một loạt bằng chứng đưa ra cho tội c**ng hi3p, áp bức con gái nhà lành,… tóm lại Lạc gia đã trở thành một mớ hỗn độn, chẳng ra thể thống gì nữa.
Lúc này Hoắc Hạ - người cận kề với Lạc Hồ Vận nhất, nhận sự tín nhiệm của Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Ưng đứng ra giải quyết lục đục nội bộ Lạc gia.
Chủ nhân vẫn đang mất tích, Hoắc Hạ vận dụng toàn bộ những gì mình có để xoay sở chuyện tìm kiếm Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Ưng, dàn xếp chuyện của Lạc gia, giải quyết tất cả tàn dư còn sót lại của bà hai và bà tư.
Bị giam giữ trong căn nhà hoang đó khoảng mười ngày, hai chàng thanh niên mình đầy máu bị trói ngược trên trần nhà.
Đám thủ hạ đã không xuất hiện hai hôm nay, tuy không phải chịu tra tấn nữa nhưng thương thế của cả hai đã đến mức báo động.
Nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng tính mạng khó giữ nổi.
Cố hết sức cầu cứu, với hy vọng sẽ có người xuất hiện nhưng hy vọng cuối cùng cũng tựa như tia sáng vừa vụt tắt khỏi tầm mắt.
Chợt, có tiếng động lạ truyền tới tai bọn họ.
Là tiếng đập cùng với âm thanh đục khoét.
Sau đó cả hai đều mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt màu nâu trong vắt như dòng nước suối, chúng mở lớn hết cỡ dòm ngó bên trong căn nhà hoang vu, cuối cùng cô bé như tinh linh lạc giữa chốn núi rừng sợ hốt hoảng mà hét toáng lên.
Trương Linh tám tuổi vì quá hãi mà ngã ra sau, cô bé không biết rằng chính vì sự tò mò mang tính nghịch ngợm của mình đã dẫn đến toàn bộ những chuyện về sau.
Nếu cô không xuất hiện, Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận có lẽ sẽ chết khô tại nơi này, nếu cô không cứu bọn họ cuộc đời của cô sẽ bình bình đạm đạm mà trôi qua.
Nếu cô cứ thế hoảng loạn mà bỏ đi thì cô đã không gặp Frederick Nhược Đông sau này,… rất nhiều chuyện sẽ chẳng xảy đến “nếu như” cô không dạn dĩ mà tìm đến căn nhà hoang nơi rừng rậm âm u ấy.
Hiệu ứng cánh bướm do chính Trương Linh cô tạo nên, cũng chỉ có cô mới kết thúc chúng, đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ mà giữa cô, Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Trương Linh lại thông qua cái lỗ nhỏ ngó bên trong, khi chứng thực vừa rồi mình không nhìn nhầm, cô bé ôm miệng nhưng không bỏ chạy.
Ngược lại còn mở miệng lên tiếng: “Ai vậy?” Chất giọng non nớt mà trong trẻo, tuy chỉ có đôi con ngươi màu nâu sáng ngời và linh động nhưng cũng khiến Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận như nhìn thấy ánh dương của đời mình.
“Cô bé…” Lạc Hồ Ưng cố gắng nhả từng chữ, bởi vì bị treo ngược mà thân thể càng khó chịu, giọng cũng không rõ ràng.
Cuối cùng y chỉ có thể thốt được một chữ: “Giúp.”
Trương Linh phát hiện một người đàn ông đã nhắm nghiền mắt như ngủ thiếp đi, cô phồng phồng má, chân mày nhăn nhúm, ánh mắt chuyển