Khoảnh khắc cánh cửa gỗ mở toang, ánh mặt trời đậu trên người cô tỏa ra ánh hào quang khiến hai người đàn ông đang thoa thuốc bất ngờ nhìn đến không chớp mắt.
Trương Linh cũng giật mình than một tiếng, sau đó cô cười khanh khách chạy tới ngồi trước cả hai, mắt lấp lánh: “Các anh tỉnh rồi.”
Thì ra cô bé có dáng vẻ thế này, Lạc Hồ Ưng nhìn cô cười gật đầu: “Cảm ơn em đã cứu bọn anh.”
Cô lắc lắc đầu, nhìn y rồi lại nhìn Lạc Hồ Vận “kỳ cục”: “Em chỉ làm chút chuyện thôi.” Sau đó cô mở balo lấy đồ ăn và nước ra.
“Các anh chắc đã đói rồi, ăn đi.” Đồ ăn hôm trước cô để lại không nhiều lắm, duy trì được hai hôm đã là quá lắm rồi.
Đúng là cả hai đói thật, mỗi người ăn một cái bánh bao vừa ăn vừa trò chuyện, hỏi nguyên nhân cô xuất hiện trong khu rừng rồi cứu bọn họ.
Dù tin tưởng cô nhưng cả hai đều là những kẻ đa nghi, vẫn phải tìm hiểu kỹ một chút.
Nghe cô thành thật kể chi tiết, cuối cùng không còn nghi ngờ gì nữa.
Lạc Hồ Vận khàn giọng hỏi: “Em có nói với ai không?”
Trương Linh vội lắc đầu: “Không ạ, em đợi các anh tỉnh lại để hỏi ý.”
May mắn, dù sao kẻ thù cũng không rõ đang ở đâu, nhưng ít nhiều cũng suy đoán được Lạc gia đã hỗn loạn rồi.
“Các anh đi đứng được chưa?”
“Chưa thể, chân bọn anh bị đánh gãy rồi.” Lạc Hồ Ưng lên tiếng, ăn xong miếng bánh cuối cùng, y sờ s0ạng trên người phát hiện chẳng có vật gì đáng giá sót lại, ngó Lạc Hồ Vận: “Cậu có vật gì quý giá không?”
Lạc Hồ Vận mím môi, hắn hiểu ý của Lạc Hồ Ưng, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống đưa cho y.
Lạc Hồ Ưng đem nó giao cho Trương Linh, trước ánh mắt khó hiểu của cô, y bảo: “Em giúp anh bán chúng lấy tiền sau đó mua một chiếc điện thoại cùng một sim điện thoại, được không?”
Cô gật đầu chắc nịch, rồi chớp chớp mắt, hơi chần chừ hỏi: “Các anh… có phải người xấu không?”
Luôn là Lạc Hồ Ưng mở miệng nói chuyện với cô, còn Lạc Hồ Vận vẫn là bộ dáng người lạ chớ đến gần, thậm chí trên khuôn mặt hắn mãi mãi là vẻ lạnh lẽo và thâm trầm, thành thử Trương Ý Nhi khá sợ hắn, không dám nhìn hắn, chỉ thỉnh thoảng đột nhiên nghe tiếng thở của hắn thoang thoảng quanh tai mới nhớ tới hắn đang ở gần mình.
Lạc Hồ Ưng vuốt nhẹ tóc cô, y không lắc đầu cũng không gật đầu, y chầm chậm nói: “Dù có là kẻ xấu thì em đã cứu bọn anh.”
Trương Ý Nhi tám tuổi hiểu ý của y, cũng không định hỏi danh tính của bọn họ, cô ghi nhận những lời căn dặn của y xong toang đứng dậy rời khỏi thì người đàn ông kỳ quái, đáng sợ kia bỗng gọi lại.
“Tên gì?” Hắn hỏi, ánh mắt vô cảm đặt trên khuôn mặt bé nhỏ.
Lạc Hồ Ưng liếc Lạc Hồ Vận, trở lại nhìn cô bé như tinh linh, y cười: “Đúng vậy, em tên gì? Khi trở về bọn anh nhất định trả ơn em.”
Không liên quan đến việc muốn hai người trả ơn gì đó, cô chỉ đơn thuần, ngây ngô báo rõ tên tuổi của mình: “Em tên Trương Linh, là tiểu thiên thần mà thượng đế đã thả xuống nhân gian.” Để lại câu đó, cô bé cười tít cả mắt rồi vẫy vẫy tay với cả hai, một đường chạy đi.
Đến cả vầng sáng rực cháy cả trái đất này cũng chẳng đẹp đẽ như nụ cười khi ấy của cô bé, nhưng họ đã cướp đi cuộc đời mà cô đang sống, cướp tất thảy những gì giản đơn nhất, cướp đi tự do, biến cô trở thành một công cụ cho trò chơi của Lạc Hồ Vận, mà y lại