Hắn ta nâng mắt, vài bước đã vòng qua, tay duỗi ra ôm eo cô.
“Tiểu Linh, người đàn ông của em thông minh không nói, nhưng em…” Hắn gãy nhẹ cái cằm tinh tế của cô, nhếch miệng: “Hắn đã dạy em rất tốt.”
Vùng vẫy khỏi gọng kìm của hắn ta nhưng vô ích, cô trừng mắt: “Thả tôi ra.”
Hắn ta làm như không nghe thấy lời cảnh cáo của cô: “Khi còn nhỏ, em rất thích dính người tôi mà.”
Quá khứ xấu hổ được chưa, cô không thèm nhớ lại đâu.
“Tiểu Linh, trên đời này ai cũng có thể chết nhưng em thì phải sống, từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ giết em.” Hắn ta thừa nhận cô là một tia sáng kỳ lạ lướt qua đời mình, dù không sáng sủa vẫn sưởi ấm một chút trái tim lạnh giá nơi ngực trái.
Dù cho rơi vào thế bí hắn ta vẫn muốn chừa cho cô một đường sống.
Thu lại nụ cười, bàn tay đã tháo găng vuốt nhẹ khuôn mặt thiếu nữ: “Tôi không chết một mình, có điều tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng.”
“Anh nói gì vậy?” Điềm xấu dâng trào, Trương Ý Nhi thấp thỏm lo lắng, cô chắc chắn Lạc Hồ Vận sẽ không dễ dàng chịu chết như vậy.
Đạo hạnh của hắn ta quá cao, thâm sâu khó lường, thần bí mà nguy hiểm, không một ai có thể nắm được một chút dự định tiếp theo của hắn ta là gì.
Vừa rồi hắn ta nói vậy nghĩa là muốn bọn cô chết cùng, xem ra đến cả dùng Lạc Hồ Linh cũng không còn uy hiếp được hắn ta nữa.
“Bà ngoại của em… hãy hỏi Hoắc Hạ.”
Cái chết đang cận kề nhưng hắn ta lại ung dung, thảnh thơi còn hơn cả bình thường, lấy từ trong rương gỗ ra một cái mũ giáp sắt, không nói một lời càng không giải thích gì về hành động quái dị của mình, hắn ta cưỡng chế đội cái mũ giáp nặng trịch đó lên đầu Trương Ý Nhi.
Âm thanh khàn khàn rờn rợn văng vẳng bên tai cô: “Đây là món quà cuối cùng tôi tặng em.” Dứt lời hắn ta lôi kéo cô đẩy ra khỏi cửa động, giương mắt nhìn cả đám đàn ông đang chực chờ tóm gọn hắn ta bên ngoài.
Khóe miệng cong lên một điệu cười càn rỡ, dị hợm, hắn ta nâng tay trái lên cao, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ tay hắn ta đang cầm một thiết bị điều khiển nho nhỏ.
Chờ đến khi xác định được đó là gì thì cũng là những giây phút đếm ngược cuối cùng, ngón tay cái của Lạc Hồ Vận chạm vào nút điều khiển, hắn ta dùng ánh mắt phức tạp hòa quyện chút quyến luyến ngó Trương Ý Nhi đang được Frederick Nhược Đông ôm lấy, không còn cười nữa, và cũng chưa khi nào hắn ta nghiêm túc, ôn nhu như vậy.
“Bảo bối nhỏ, hy vọng em sống tốt.” Chữ cuối cùng thả ra, như còn vang vọng va chạm vào từng bức tường đá rồi lại dội vào tai từng người, giây sau một âm thanh tít vang lên.
Đùng một cái, cửa hang động đóng kín.
Frederick Nhược Đông cùng đội trưởng hét lớn: “Chạy mau, có bom.” Bom đã khởi động, bọn họ không biết còn bao nhiêu thời gian, cách duy nhất hiện tại đó là chạy theo con đường dẫn ra ngoài mà Lạc Hồ Ưng là người duy nhất biết.
Y trầm mặc thoáng qua cửa động đã khít chặt, đến cả một âm thanh bên trong cũng chẳng nghe thấy.
Hít sâu y quát lên: “Chạy theo tôi.”
Cả đám vừa đặt một chân ra khỏi hang