Lạc Hồ Ưng vốn có thể thoát khỏi vụ án nhà rửa tội nhưng bất ngờ y lại đến sở cảnh sát tự thú, rằng y là đồng phạm, là kẻ bao che cho toàn bộ tội ác mà em trai đã gây ra.
Là người biết tất thảy lại vẫn ngang nhiên giấu diếm.
Y bị tạm giam chờ xét xử, Lạc Hồ Nhuận và Lạc Quý Nhân rối cả lên, thuê luật sư tốt nhất cả nước cho Lạc Hồ Ưng.
Hai anh em đưa ra chủ trương Lạc Hồ Ưng vô tội nhưng luật sư lắc đầu, ông ta nói thẳng vì Lạc Hồ Ưng đã chủ động tự thú, việc đi theo chủ trương vô tội là không có khả năng.
Thay vì vậy, ông ta đề nghị tìm rõ nguyên do mà Lạc Hồ Ưng che giấu.
Lợi dụng sự đồng cảm của tình người, cùng với khả năng y bị uy hiếp thì Lạc Hồ Ưng sẽ được giảm án.
Nếu không, chỉ với tội danh là đồng phạm của Lạc Hồ Vận đã đẩy y vào án chung thân rồi.
Trương Ý Nhi đứng ra làm nhân chứng cho Lạc Hồ Ưng, cô là người biết rõ toàn bộ sự việc năm xưa, việc cô làm chứng kể rõ ngọn nguồn hoàn toàn có lợi với Lạc Hồ Ưng.
Phiên tòa sẽ mở vào một tháng sau.
Trong thời gian này, cô trải qua kỳ thi cuối kỳ tại học viện, kết thúc năm đại học thứ hai.
Sau khi thi xong cô trở về tứ hợp viện Frederick, còn cầm theo mũ giáp sắt.
Hôm nay là một ngày trời đẹp, trong xanh, rực rỡ, tiếng chim hót líu lo khắp nơi, tiếc là nhiệt độ vào tháng năm khá cao.
Tiểu Trì đã đợi sẵn ở cổng chính.
“Cái gì vậy phu nhân?” Vừa thấy cái thứ trong ngực Trương Ý Nhi, Tiểu Trì hơi tò mò, nhận lấy vali của cô, mắt mũi thì nhìn chằm chằm thứ đồ kỳ quái kia.
Trương Ý Nhi giơ ra cho anh ta xem: “Mũ sắt.”
“Cô sưu tầm à?” Cái này ai lại đi đội đầu đâu, Tiểu Trì cảm thấy phu nhân nhà mình ngày càng khó hiểu.
Mặc kệ anh ta, Trương Ý Nhi gật đầu ờ một tiếng lấy lệ rồi chui vào xe.
“Ngài Fred đang ở công xưởng ạ.” Ngồi vào ghế lái, Tiểu Trì khai báo xong, cũng không đợi cô đáp đã lên ga cho xe chạy.
Nhớ tới một chuyện, Tiểu Trì nói: “À, cậu Henry bên Anh vừa đến, hiện tại đang ở tứ hợp viện ạ.”
Quản gia Henry à, anh ta có thể thong dong sang đây xem ra mọi chuyện bên Anh Quốc đã ổn thỏa rồi, Trương Ý Nhi ừm một tiếng rồi rơi vào trầm tư.
Kể từ sau cái chết của Lạc Hồ Vận, cô đã thay đổi không ít, không còn cười vui như trước, cũng không thích liến thoắng đủ điều, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Frederick Nhược Đông được vài ba câu đã rơi vào lặng yên.
Hắn ít nói đã đành, cô cũng vậy.
Tình trạng này có chút không ổn, Frederick Nhược Đông không am hiểu tâm lý phụ nữ lắm, hỏi Đan Đan xem có vấn đề gì không, Đan Đan am hiểu hơn hắn nhiều, cô ấy nói ra phân tích của bản thân: “Phu nhân từng coi Lạc Hồ Vận là một người anh trai khi còn nhỏ, tuy nhiều năm không tiếp xúc nhưng hồi ức thì vẫn còn đó.
Lại thêm cái chết của hắn ta, chỉ cần nói đến việc hắn đã chừa con đường sống cho phu nhân đã để lại nhiều suy nghĩ trong lòng cô ấy, có lẽ cần thêm một thời gian nữa phu nhân mới có thể thoát khỏi chuyện này.”
Là vậy chăng?
Frederick Nhược Đông thật sự không thích trong lòng cô vì người đàn ông khác mà phiền muộn, nói hắn ghen