Đêm một ngày sau, Lê Đàm Hoan cùng Một Mắt và Tống Gia Minh đến bệnh viện trung tâm X, mục đích của chuyến thăm này là cho Trương Ý Nhi biết về thân phận sau cùng của chính cô.
Lão hồ ly cả một đời luôn kiêu ngạo, không biết sợ là gì càng chẳng có chuyện hay người nào đó có thể khiến lão căng thẳng, vậy mà giờ phút này, đứng trước cửa phòng bệnh, tay cầm gậy của lão run run, môi mím chặt, đến cả những nếp nhăn sâu đậm trên khuôn mặt lão càng rõ rệt hơn bao giờ.
“Lê tổng, tiểu thư sẽ hiểu cho người.” Tống Gia Minh đứng bên trái lão, anh cung kính cổ vũ.
Ban đầu là vì Trương Ý Nhi anh mới tình nguyện làm thuộc hạ của Lê Đàm Hoan, còn hiện tại… thế gian thay đổi, có điều gì sẽ mãi yên vị mãi một chỗ, huống chi Lê Đàm Hoan đã chiếu cố anh rất nhiều, còn bồi dưỡng để anh trở thành cánh tay trái của lão đứng ngang hàng với Một Mắt.
Đây là một đãi ngộ, một sự công nhận lão dành tặng cho anh.
Anh biết ơn vì điều đó.
Thậm chí anh đã nghĩ nếu không có Lê Đàm Hoan có chăng cuộc đời của anh cũng chỉ là một Tống Gia Minh gắn với hai chữ “tầm thường”, càng không có cơ hội nhìn thấy ánh trăng sáng trong lòng mình, càng không được làm quen cùng với những người bạn tốt tại Phong Khởi.
Thế nên đời người sẽ có những ngã rẽ cho chính ta lựa chọn, tất thảy đều phải dựa vào sự suy tính của ta.
May mắn… chỉ là một phần.
Một Mắt chớp mắt cũng phụ họa cùng đồng nghiệp duy nhất mà hắn công nhận: “Tiểu thư là một công chúa hiểu lòng người.”
Lê Đàm Hoan nghe lời này liền nghiêng mặt ngó Một Mắt, sự căng thẳng trước đó đã tan biến, lão cười cười đánh giá hắn: “Hiếm khi thấy cậu nói mấy lời thế này.”
Một Mắt cụp mi, không nhìn lão, chỉ có bên tai hơi phiếm hồng, có điều màu da hắn thiên về ngăm đen nên không nhìn rõ.
Vệ sĩ gõ cửa thông báo một tiếng với người bên trong phòng bệnh.
Frederick Nhược Đông không ngạc nhiên với sự xuất hiện của lão Lê.
Lão đã sớm cùng hắn nói về chuyện này.
Đêm dài lắm mộng vừa vặn hôm nay là một ngày đẹp trời, thích hợp để nghe những chuyện kinh thiên động địa.
“Lê tổng?” Trường Ý Nhi vẫn ngồi trên giường bệnh, thấy người đến thăm là Lê Đàm Hoan, cô đúng là rất ngạc nhiên, cô nhớ mình và lão hồ ly ngoại trừ gặp nhau vài lần, trò chuyện vài câu thì không thân.
Lại chạm phải một khuôn mặt quen thuộc đứng phía sau lão.
Cô há miệng, tròn mắt hô lên: “Anh Gia Minh?” Sao lại đi cùng Lê Đàm Hoan?
Lê Đàm Hoan chống gậy đến gần giường bệnh, dù đã gặp cô vài lần nhưng lần này lão lại có chút xúc động, có lẽ là vì chuyện sắp nói với con bé.
Nhưng trước hết lão làm rõ thân phận của Tống Gia Minh đã: “Cậu ấy là người của ta.” Dừng lại nhìn cô gái vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc, lão nói thêm: “Cậu ấy tới Phong Khởi là ý của ta.
Nhiệm vụ là để bảo vệ cháu.”
Trương Ý Nhi ôm lấy miệng mình, không thể tin được Tống Gia Minh lại là thuộc hạ của Lê Đàm Hoan, sau một lúc hoang mang cô theo phản xạ nghiêng đầu nhìn Frederick Nhược Đông ngồi ở sô pha, hắn mím môi ngắm cô từ nãy giờ, chỉ đợi hành động này của cô mà thôi.
Hắn gật đầu ra hiệu.
Trương Ý Nhi thật sự không sao hiểu nổi, hơi lắp bắp hỏi: “Vì… vì sao?”
Nhận được tín hiệu từ Lê Đàm Hoan, Một Mắt mang tập tài liệu đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Trương Ý Nhi.
“Tiểu thư, tài liệu